Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

KHOẢNG LẶNG


KHOẢNG  LẶNG

















                    

                  k  h  o  ả  n  g    l   n  g 
                      ____________________________ 

                     Trở lại với người thu vén một trăm năm 
                     Tình ơi! có nghe tiếng vọng của xa xăm 
                     Chiếu chăn xếp lại ấm nồng bên nỗi nhớ 
                     Tưởng mộng tan rồi em về với chút chăm 

                     Bến vắng mới biết buồn vì không còn chút nắng 
                     Một con sông đôi bờ trời đất cũng bơ vơ 
                     Một lần ghé qua níu tay xin ngó lại 
                     Chút hương cay bên người tình ở lại một cơn mơ 

                     Biết cách một nghìn trùng sao lại tìm xưa cũ 
                     Có phải em về lặng lẻ ta ôm hết phôi pha 
                     Bỗng dưng có chút lao xao nơi chốn người không lạ 
                     Như giữ lấy hình hài nỗi nhớ -ta với ta 

                     Một bầu trời có nhiều nơi để nhớ 
                     Có một nơi chợt nhớ như muốn xuôi ngược quay về 
                     Có thật nhiều nỗi tình như ngàn lần muốn nói 
                     Bỗng dưng buồn lòng như thấy vắng cơn mê.    

                 
                    
 

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

VÌ ĐÓ LÀ MÙA THU




VÌ ĐÓ LÀ MÙA THU

Người đi lá đổ .....mùa vàng
Mang theo nỗi nhớ lỡ làng....không nhau
Em về nhặt lại tình đau
Giữa chiều hoang lạnh gối sầu riêng mang.

Thôi đành! Từ ấy đôi đàng
Khói sương chốn cũ muộn màng nửa tôi
Bên tê khăn áo bồi hồi
Có xa ....xa mấy nẽo- ngồi đếm đong.

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI



CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI


















Lỡ dại một mùa trăng
Bên thềm hoa lòng thêm hao khuyết
Thu có vàng trên phiến lá
Đong đưa.
Em cúi mặt nghiêng mình vun quén
Chút tình xa vỡ như bong bóng trong mưa.
Em cầm giữ
Mộng đã phai
Chiều ôm nỗi buồn xuống thấp
Chuông giáo đường buông nhịp chờ nhau.
Ta về trong cơn mưa .....
Em chờ đón .!
Phố đêm đèn giăng đầu ngõ
Thoáng qua trong mắt người về thấm mặn e ấp phôi pha.
Có xưa đâu em! Tình vẫn thắm
Mùa đâu xa ....
Có vội vã một vòng tay.
Có một mùa hoa ....về rất muộn
Bên ni lòng đau đáu
Bên tê cũng xao xuyến nữa chừng xuân.
Lỡ dại một lần yêu em
Mà như thấu hiểu đêm vô cùng
Ta đếm đong bao lầm lỗi
Bóng đã ngút ngàn sương khói phía không nhau.
Nhặt nuối tiếc hắt hiu thầm nhớ
Có phải quay quắt níu lấy lòng nhau.
Lỡ một chuyến đò.....đâu chỉ một chút xưa
Mà nay em tái tê ngày góp nhớ.
Đâu chỉ là trùng phùng trong cách trở
Em có nghe tiếng vô cùng của buổi ban sơ.
Miệt mài một cung tơ
Đan kín chiều sông quê vùi sâu cơn mộng
Tóc gió bay tình !
Khẽ khàng tay em buông dấu xót xa.
HC 30-09-2016

















THÁNG MƯỜI TÔI ƠI

Tháng mười nhặt hết thu phai
Chút mong chút nhớ thêm dài giấc mơ
Không nhau lá ngủ bơ vơ
Nghe chiều rơi giữa câu thơ vơi đầy
Chân xưa một bước thơ ngây
Ngày về chải chuốt thương đầy mắt môi
Khúc sông in bóng tinh khôi
Chiều nghiêng bóng nắng ru đời không đau
Tháng mười mùa đông về mau
Tàn thu em ngóng chút sầu riêng mang
Cơn mưa về gọi mùa sang
Niềm đau về gọi nghe vàng võ tôi
Tình xa một tiếng đành thôi!
Tương tư lòng vẻ xa xôi mặt mày
Bây chừ tạm biệt heo may
Chút thu giữ lại giữa ngày chớm đông
Còn em còn một mênh mông
Chợt thương vô tận dòng sông ngày về
Em nghiêng một dấu sơn khê
Muộn màng lui tới một bề có nhau.......



KHÔNG CHỈ LÀ………………



KHÔNG CHỈ LÀ………………

















Em chỉ là bờ vai để gánh gồng xưa cũ
Về giữa hư không níu giữ cuộc tình đau
Ngọn ngành một phôi pha trở về ngày thôi lạc bước
Bây chừ với nữa chừng em mang nghĩa nặng tình sâu
Một ngày mùa hạ thôi không trở về vun vén
Không chỉ là tóc mây vương sắc nhớ đường quê
Hoa vẫn tím như dõi mắt tìm mắt môi xưa cũ
Ai như dòng sông buồn trôi tháng ngày qua cơn mê
Không chỉ là tiếng thời gian đi về lui tới
Em có nghe tiếng trở mình như gọi giấc mơ xưa
Ta sợ nỗi hoang vu phủ mờ chăn chiếu
Thuở mất nhau người xa người tội tình một chiều mưa
Không chỉ là mùa thu mới đong đầy nỗi nhớ
Ai đã từng theo bên lòng một chiếc bóng thời gian
Em có biết dừng chân ngó dấu tàn phai trên tóc
Em có ngỡ ngàng chiều vội vã một hợp tan
Không chỉ là một câu thơ em nuôi tình năm tháng
Khăn gói đi về nghiêng ngả đường tơ
Muộn màng duyên xưa tỏ tường như hơi thở
Quên vội chia xa nối tay cạn hết một giấc mơ 
Không chỉ là bên em khi xa lòng mắc cạn
Ngăn cách một chặng dài thấu hiểu bể dâu
Với không nhau ta biết cận kề khi trống trải
Chỉ là em mùa thương nhớ lui về giấu mặt với nông sâu.

NHƯ NGỌN LÁ GIỮA MÙA RƠI


















NHƯ NGỌN LÁ GIỮA MÙA RƠI

Mùa thu cho em!
Len lén giữa mùa chiếc lá trốn mình giữa màu vàng úa
Mùa cho mắt thêm sâu nỗi nhớ
Mùa cho ngày thêm dài vấn vương mối tơ.....
Ngày qua bao bóng nắng
Ngày qua bao ngọn lá vàng bay
'' Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em....''
Lui về cõng đời qua cơn mộng
Tuổi em chất chồng màu phôi pha
Mấy mươi mùa lá làm thân chờ đợi
Lỗi lầm một chút lạc nhau muôn nẽo mờ xa
                            
Ta hái mùa thu để thương hoài xưa cũ
Nghìn trùng ơi! xa thẳm một đường tơ
Giấu nỗi ngậm ngùi đi về trong hoang vắng
Lá vàng phai đưa tình ta về theo cơn mơ......
Trăng xưa rụng một miền sương trắng
Nghiêng ngọn lá cô đơn chạm mặt tri âm
Gối tay với mộng mị dài thêm nỗi nhớ
Hoa tím vở hồn giường chiếu lặng câm....
Thu vắng nhau
Cho em hình hài....cho nhau một đời!
Có phải nhìn nhau trong biệt li
Qua hơi thở tìm nhau
Rồi như trong tàn thu thương ngọn lá mùa rơi
Phía sương mù bên em chân về xa ngái
Tưởng như vô tình mặn nhạt một bờ môi..

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...