Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Buồn ơi soi bóng

               

                    


 
                        Buồn ơi!
                   soi bóng một mùa đông qua vội
                   Kiếp nào đây sao em biết
                   Nỗi thầm lặng với dòng sông

                   Đi từ buổi ban sơ ngược xuôi
                   Tình bé thơ nhuộm hồng trang vở
                   Ta về đây nghe em với muộn màng
                   Ôm nỗi nhớ mênh mông

                   Em với giấc trưa buồn
                   Không nói lời muôn thuở
                   Trách mãi đất trời sao cứ khiến ta nối buộc lòng nhau
                   Cứ tưởng !
                   dễ quên bên màu hoa thương nhớ
                   Nào ngờ tình ai như sóng vỗ vọng mãi ngàn sau

                   Một thức giấc về trong mơ 
                   tình em bé bỏng
                   Chải mái tóc xưa em nuốt lấy ngậm ngùi
                   Nỗi lắng sâu buông dài sau tiếng thở
                   Ta có nhau rồi – đời thôi hết xa xôi
                  


Màu áo thương mong

Màu áo thương mong


               

                
               Ngày xưa áo trắng em mơ
               Bây giờ áo tím cho thơ ta buồn
              Vì chưa nói hết ngọn nguồn
               Nên thương mấy giọt mi tuôn mắt người 

               Rời xa áo tím giữa đời
              Ta như lòng vắng một thời xanh trong
              Tìm nhau giữ chút hương nồng
               Mai này sỏi đá rêu phong vẫn chờ 

               Ta xin gởi cả tình thơ
               Để rồi khi nhớ cung tơ chưa chùng
               Tình ta sâu lắng vô cùng  .
               Mênh mang dòng kẻ qua từng dấu yêu.
                                                                                
                             

Chùm thơ Thương nhớ mùa xưa

Chùm thơ Thương nhớ mùa xưa


     
  
 
 
  
THEO MÁI TÓC XƯA

Bận lòng theo mái tóc xưa
Bốn mùa theo áo lòng vừa thương mong
Trong mắt em một dòng sông
Đò đưa một chuyến mênh mông cuộc đời

Từ xa xăm một góc trời
Riêng mang quay lại mấy lời tìm nhau
Biết ai bồng bế ngàn sau
Biết ai chăm chút một màu hoàng hôn

Mùa thu có em chút ơn
Níu chân nữa bước một cơn mưa về
Bên nhau giữ mãi cơn mê
Đời xin một tiếng bộn bề câu thơ

Bận lòng từ buổi ban sơ
Nhớ mùa xuân gọi tóc tơ đọng tình
Bên đường soi bóng một mình
Chiều về hoa rụng bóng hình tôi ơi.

THEO MÙA

Một năm có mấy mùa thương
Vội chi một bước cuối đường bên nhau
Xuân xưa
hát khúc ban đầu
Lòng theo từ ấy nối cầu thương mong

Theo nhau từ một bến sông
Ngày em chưa nói vỡ lòng câu duyên
Cầu thang mấy bậc hồn nhiên
Qua từng ô cửa mắt hiền ngó theo

Hạ vàng giọt nắng trong veo
Mơ hoa một giấc ai gieo tình buồn
Ta đi lại với ngọn nguồn
Nhớ lời sông nước chợt hồn biết thương

Góc trời em chốn mù sương
Mùa Thu
phố lạ tỏ tường tình xưa
Về bên nhau giữa cơn mưa
Môi mềm tóc rối đong đưa tình nồng

Lặng thầm nâng niu Mùa Đông
Tự tình chao liệng mênh mông bóng hình
Đêm khuya trở giấc thương mình
Tan trong tiếng thở nhớ tình khuất xa.

XÓT XA MỘT NỬA CHỪNG

Ai về như bóng xuân qua
Chợt nghe sông nước quê xa tự tình
Chiều xưa vệt nắng lung linh
Tay nâng sính lễ cho mình có nhau
Nửa chừng xuân một ngàn lau
Nghiêng lòng bồng bế nỗi đau xa người

Qua sông rẽ một khúc đời
Như ru mắt lệ chơi vơi ngậm ngùi
Xô nhau một giấc ngủ vùi
Em về bên gối ngọt bùi chia đôi
Chiếu chăn một góc nổi trôi
Ngỡ như trả nợ tình thôi muộn màng.

 
  quạnh hiu mùa đông
    
Hoàng Văn Chẫm

Thênh thang áo lụa cuối trời
Góc riêng em chải một thời tóc mây
Mùa đông nỗi nhớ dâng đầy
Mắt môi thuở ấy vòng vây cuối đời

Vầng trăng em với tôi ơi!
Nghiêng lòng tuổi dại tiếng cười che duyên
Một mai khoác áo truân chuyên
Bể dâu trả nợ giữa miền hư không.

Em về
cắt bóng mùa đông
Hoa xoan
rụng lá
nghe lòng quạnh hiu.



Bài viết: Quạnh hiu mùa đông 

Nguồn 
Zing Blog



Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chia với muộn màng tôi ơi


 

                  


  C h i a v ớ i m u ộ n m à n g
       t ô i   ơ i _____________
  
                 Ta về chia hai dòng sông
                 Tóc mây chia hết mênh mông bóng người
                 Mù sương chia nữa cuộc đời
                 Môi hồng chợt tắt nụ cười hanh hao

                 Em chia một phận má đào
                 Phôi pha sợi tóc ngày nào tìm nhau
                 Mai này góp nhặt nỗi đau
                Chia nhau mong đợi ngày sau nhớ hoài.
                

                 Ta chia nhau dặm đường dài
                  Nghiêng lòng bồng bế hình hài cưu mang
                  Thôi rồi một cuộc sang ngang
                  Biết đau từ độ thân quàng áo hoa

                  Em ru gì?lời tình xa
                  Ta chia chút mộng đi qua cuộc đời.

                                                              Tháng tư-2012

Nhẹ nâng chút tự tình

Nhẹ nâng chút tự tình



            
 
           
     n  h  ẹ   n  â  n  g    c  h  ú  t    t   ự    t  ì  n  h

      _____________________________
     Ta nâng chiều ngã trên tay
     Nhặt thêm dĩ vãng đong đầy mắt môi
     Em về níu lại xa xôi
     Dường như duyên nợ đầy vơi ngậm ngùi
        
    Ta nâng em giữa chia phôi
    Chiều nghiêng bên phố thả trôi hương nồng
    Bên nhau chăn chiếu mênh mông
    Như ru cơn mộng thêm nồng chút xưa
                       
    Dang tay nâng cả cơn mưa
    Mở lòng nghe ngóng tóc tơ đọng tình
    Ơi xa xăm một bóng hình
    Ngày về nâng cánh mơ tình lên ngôi

   Em nâng nghiêng cánh hoa rơi
  Ta nâng nỗi nhớ chơi vơi góc trời
   Mùa nghiêng giọt đắng trên môi
   Nữa em còn lại nâng đời bình yên.
                            Tháng sáu-2012
     

    VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

     Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...