Thứ Tư, 17 tháng 3, 2021

KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG

 Trân trọng giới thiệu quý bạn đọc


KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG 

Hoàng Chẩm


Em ! Đánh thức một mùa đông vô tận

Gỡ bóng cô đơn trầm lắng giữa vườn xuân

Đánh cược đời bằng nỗi khát chung thân

Thương chút mộng đã tan thành sương khói


Đêm trở gió nghiêng đời buồn chăn gối 

Em đàn bà khát vọng... tội tình đau

Trăng vẫn khuyết bên giường chiếu nhạt màu

Thoáng trong mắt một thời yêu đã cũ


Em đàn bà giọt đông buồn giấc ngủ

Quạnh hiu về vây vòng kiếp trầm luân

Cuộc đời mơ một  bước vào vườn xuân

Thương lầm lỗi hẹn trăm năm về muộn 


Vào cuộc bể dâu sóng ngầm cuồn cuộn 

Xa ngái một trùng khơi  khúc lòng đau

Em đếm tuổi góa thân ngàn đau đáu

Mấy mùa qua mắc nợ một ngàn sau.


CHUYÊN MỤC GIỚI

THIỆU TÁC GIẢ TÁC PHẨM:


Mời các bạn cùng Hoàng Anh  tham gia bình luận bài thơ KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG của tác giả Hoàng Chẩm 


ĐÔI LỜI CẢM NHẬN 


Một bài thơ chạm tới cả trái tim người đọc, nhất là với những người đàn bà đã từng qua một lần hạnh phúc, một lần đau đến xé ruột xé gan, và một lần ước mơ vụt tan biến khỏi trong tầm tay.


Em - Người đàn bà , hay sự trằn trọc , nén tiếng thở dài trong mùa đông lạnh giá để tự cảm thán cuộc đời không hạnh phúc ! Hình như càng kím nén thì trong sự tĩnh lặng của mùa đông nó lại càng da diết, càng phát ra âm thanh trìu tượng khó tả, khiến cả mùa đông dài vô tận cũng chợt rùng mình thức giấc. Cảm nhận được nỗi khát khao của người đàn bà hồi xuân vẫn còn xuân, như một tiếng thở dài, vẫn mong muốn có một bờ vai để mình nương tựa và bấu víu . Sau những mộng mơ của mối tình đầu đã tan thành mây khói!


Có gì đó đau đến nghẹn lòng. Xót đến tê tái . Như con chim bị đau sợ dẫm phải cành cong, đánh cược với nỗi đau thêm lần nữa:


"Em ! Đánh thức một mùa đông vô tận

Gỡ bóng cô đơn trầm lắng giữa vườn xuân

Đánh cược đời bằng nỗi khát chung thân

Thương chút mộng đã tan thành sương khói."


Tôi tự hỏi lòng, sao tác giả là một người đàn ông, mà lại hiểu sâu thân phận người đàn bà đến vậy. Ngòi bút của a sắc và hoàn hảo đến không ngờ. Sau cái khao khát, sự đánh cược với niềm đau , người đàn bà ấy vẫn thấy cuộc đời éo le, chăn gối lạnh lẽo, khát vọng càng đau đáu thì càng thấy lòng thêm thê thảm. Và trăng vẫn khuyết, vẫn hao gầy vẫn lẻ loi . Phải chăng hạnh phúc chỉ nằm trong giới hạn, nghĩ về thời gian hạnh phúc đã qua mà ru , mà tự vỗ về lòng mình . Thật là chua xót:


"Đêm trở gió nghiêng đời buồn chăn gối 

Em đàn bà khát vọng... tội tình đau

Trăng vẫn khuyết bên giường chiếu nhạt màu

Thoáng trong mắt một thời yêu đã cũ"


Mùa đông được ví như sự cô đơn và lạnh giá của một người đàn bà là chuyện dễ hiểu, nhưng để ví người đàn bà như " giọt đông buồn" thì là một điều đặc biệt. Nó cô đọng, kết tinh ngàn vạn nỗi đau để hoá thành giọt đông buồn này thi mới thấy nó nặng trĩu tựa ngàn cân. Khiến cho giấc mơ cũng hoá thành mộng mị , bị bóng đè trong một cơn hoang tưởng. Mơ bước vào vườn xuân hoa thơm và trái ngọt, là mùa tượng trưng cho một tình yêu được hồi sinh. Nhưng cuối cùng người đàn bà vẫn chỉ là mơ, vẫn bị chìm đắm trong cảnh khổ, vẫn là cuộc lỗi hẹn trăm năm mà thôi.


Lời thơ ai oán, đau và đau đến tột cùng. Giấc mơ nào có thể cứu vớt được bể khổ trầm luân. Hình như càng đọc, tác giả càng cho ta thấy sự bế tắc đến tuyệt vọng của người đàn bà. Thương thay, xót thay:


"Em đàn bà giọt đông buồn giấc ngủ

Quạnh hiu về vây vòng kiếp trầm luân

Cuộc đời mơ một  bước vào vườn xuân

Thương lầm lỗi hẹn trăm năm về muộn "


Bước chân vào cuộc đời là bước vào bể dâu, có mấy ai thoát khỏi đâu. Tự nhiên đọc khổ cuối bài thơ tôi lại nhớ đến bộ phim SÓNG Ở ĐÁY SÔNG dựa theo tiểu thuyết của nhà văn Lê Lựu. Những số phận, những con người không có nổi một cơ hội đứng lên trước muôn trùng cơn sóng ngầm đang lôi kéo dìm họ xuống. Ở đây , tác giả đã dùng thủ pháp mượn hình mượn vật bên ngoài mà tả nội tâm bên trong. Thấy vật vã , thấy chìm nổi. Đặc biệt hai câu kết khiến lòng người ta phải đau đáu . Người đàn bà đếm tuổi goá, mỗi một mùa xuân qua đi là thêm một tuổi buồn. Không phải là nỗi buồn bình thường. 


Người đàn bà đau khi lỡ tuổi xuân thì. Khát khao một tình yêu, một hạnh phúc nhưng không thể nào vượt qua nỗi trầm luân. Tôi thắc mắc đó có phải là miệng tiếng thiên hạ không. Ở goá mãi thờ chồng mới là phụ nữ đức hạnh?! 

Hay là trần gian quá nhiều cạm bẫy khiến người đàn bà không thể thêm một lần hạnh phúc?!


Để rồi xuân qua vồi vội, mấy mùa qua thì em vẫn thế, mắc nợ chính em hay mắc nợ ai. Một ngàn sau thì em vẫn cứ mắc nợ chính em. 


Câu kết thật đắt giá. Như một lời trách móc, như một lời cảnh tỉnh, như một lời xót thương:


"Vào cuộc bể dâu sóng ngầm cuồn cuộn 

Xa ngái một trùng khơi  khúc lòng đau

Em đếm tuổi góa thân ngàn đau đáu

Mấy mùa qua mắc nợ một ngàn sau."


Phải nói, bài thơ này khiến tôi rơi lệ. Đọc và cảm thơ và ngưỡng mộ cách dùng từ của anh. 


Đôi khi tôi cảm thơ trên những dòng thơ và không để ý thông tin tác giả. Anh chắc hẳn là người có tâm hồn vị tha và rộng lượng.


Một bài thơ hay thấm đẫm tình người.

Xin cảm ơn anh đã chia sẻ và chúc anh có thêm nhiều tác phẩm thật hay nữa.


Chúc anh vui khoẻ luôn dào dạt thi hứng !


Hoàng Anh


VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...