Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

CÒN LẠI TẤM LÒNG



CÒN LẠI TẤM LÒNG
Dấu ấn của một thời gánh gồng từng con chữ
Phía trước những bước chân son
Nâng con trẻ lên tầng kiến thức
Bụi phấn từng rơi...
Đời giấu tận giữa mõi mòn.
Tóc đã phai
Phía chiều xuống ta đếm lần từng tuổi
Trang giáo án buồn trong đáy mắt đã hoen
Người đưa đò bao năm tháng miệt mài say lòng từng bến đỗ
Ta cùng em dẫu đói lòng nhưng tận lực giữa bão giông.
Từ con mắt người thầy các em thơ lòng như giấy trắng
Bài vỡ lòng xuyên suốt một mênh mông
Một mai em lớn khôn có nhớ về lớp học
Nơi nào thầm hỏi "....dạ thưa Thầy còn nhớ em không "
hoàng chẩm
16-11-2017

CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG
















CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG
Mấy mùa đông qua như còn vương tóc gió
Khép lại cơn mơ một thoáng mắt tìm nhau
Dừng chân đếm bước nghìn trùng vỗ về sau trước
Xin qua đời người giữ tận cùng lời hẹn cỏ lau.
Một lời cuối cho buổi về bên phố cũ
Có ai hoài mong mùa xưa nhớ giọt đông phai
Ta biết giữa tháng ngày mềm lòng bao khúc nhớ
Có phải một đêm đông về em xuôi dòng chảy thiên thai.
Cây sầu đông trĩu nỗi buồn trong gió bấc
Cơn lạnh vây lòng em buốt thấm cuộc tình đau
Mùa để nhớ em trở mình khuya ......
quạnh hiu giường chiếu
Xót xa cay -đắng đót em đưa tay nắm bắt cõi lòng nhau.

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

KHÔNG CHỈ LÀ


















KHÔNG CHỈ LÀ
Không chỉ là bờ vai để gánh gồng xưa cũ
Về giữa hư không níu giữ cuộc tình đau
Ngọn ngành một phôi pha trở về ngày thôi lạc bước
Bây chừ một nửa chừng em mang nghĩa nặng tình sâu
Một ngày mùa hạ thôi không trở về vun vén
Không chỉ là tóc mây vương sắc nhớ đường quê
Hoa vẫn tím như dõi tìm mắt môi xưa cũ
Em như dòng sông buồn trôi tháng ngày qua cơn mê
Không chỉ là tiếng thời gian đi về lui tới
Em có nghe tiếng trở mình như gọi giấc mơ xưa
Ta sợ nỗi hoang vu phủ mờ chăn chiếu
Thuở mất nhau người xa người tội tình một chiều mưa
Không chỉ là mùa thu mới đong đầy nỗi nhớ
Ai đã từng theo bên lòng một chiếc bóng thời gian
Em có biết ai dừng chân ngó dấu tàn phai trên tóc
Lòng thôi ngỡ ngàng chiều vội vã một hợp tan
Không chỉ là một câu thơ em nuôi tình năm tháng
Khăn gói đi về nghiêng ngả một đường tơ
Muộn màng duyên xưa tỏ tường như hơi thở
Quên vội chia xa nối tay cạn hết một giấc mơ
Không chỉ là bên em khi xa lòng thấu hiểu
Ngăn cách một chặng dài thấu hiểu cuộc bể dâu
Với không nhau ta biết một cận kề trống trải
Chỉ là em mùa thương nhớ lui về giấu mặt với nông sâu.
Quê nhà mùa hoa nhớ


VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...