Thứ Hai, 7 tháng 11, 2022

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ


Dễ mấy ai!

Khi yêu quên mình đã cũ

Về làm dâu xứ lạ

Vẫn đắng đót với lòng xa


Ta biết em!

Giữa chốn đời vây bủa lắm phong ba

Em mong manh ngỡ mình ….không chịu nổi


Ta dẫu đứng bên nghìn trùng

như lạc lối

Xòe tay bấm bụng đếm ngược với thời gian

Tội!

Em nửa chừng đời …

phai hương thành thiếu phụ


Ngó về bên tê dòng sông…

thương bóng chiều tan.



Không có nhận xét nào:

VỪA NHAU DÀI RỘNG THÁNG NGÀY

 VỪA NHAU DÀI RỘNG THÁNG NGÀY  Một thoáng nghiêng với đêm... Như vời vợi xa một nửa đời hương phấn Trong mắt em lắng sâu  bất chợt một ngày ...