Đến với bài thơ hay "KHẼ THÔI" của nhà thơ, nhà nông Hoàng Chẫm
Lời bình Nam Bùi
KHẼ THÔI
h o à n g c h ẩ m
*
Khẽ thôi! Kẻo thu đau
Lá cũng đã phai màu
Mùa thương chưa chạm mặt
Tiếng buồn rơi trong nhau
**
Khẽ thôi! Kẻo môi đau
Vòng tay như buổi đầu
Ngón mềm như vỡ vụn
Lời thì thầm qua mau
***
Khẽ thôi! Cho đêm thâu
Lời trần tình thêm sâu
Lắng nghe từng hơi thở
Nhịp đời giữa ngàn lau.
Viết trong những ngày đầu tháng 8-2022
Bài thơ "Khẽ thôi" của nhà thơ Hoàng Chẫm dồn tụ rất nhiều cung bậc cảm xúc đan xen, chồng chéo: có trầm buồn, sâu lắng, có bâng khuâng, da diết, có vời vợi ngân nga. Nhan đề bài thơ "Khẽ thôi" điệp cách quãng tới ba lần, được chọn vị trí đứng đầu mỗi khổ thơ. Và được tách ra một cách chủ ý thành những câu đặc biệt có dấu chấm cảm, tựa những nốt lặng kèm theo dấu chấm dôi kề bên, ví như điểm nhấn, têu điểm, ngọn hải đăng trên bản nhạc. "Khẽ thôi" - lời thì thầm bên hơi thở mùa thu, bên nhịp thở tình thu, bên những kỉ niệm xa ngái chạnh buồn se xót, buột nồng, gạn níu khắc khoải chơi vơi...
Khẽ thôi! Nhè nhẹ ru hồn ta về kí ức nơi có mùa thương đang tan chảy, rưng rức nhuộm buồn. Khẽ thôi kẻo thu đau, tình trào dâng cứa lệ. Tiếng nao nao vẳng giữa thu buồn, lơ lửng rơi dần đều trong từng khoảnh khắc chạm vào tim nhau...
Khẽ thôi kẻo thu đau
Lá cũng đã phai màu
Mùa thương chưa chạm mặt
Tiếng buồn rơi trong nhau
Khẽ thôi! Kẻo trăm giọt đắng, nghìn nỗi nhớ, vạn niềm thương lại bất chợt ùa về, trỗi dậy trên làn môi, ánh mắt, nụ cười là lãnh địa của mối tình đầu, nụ hôn đầu vốn dĩ mặc định trao nhau, hẹn ước. Cái thuở gặp gỡ, lần đầu trao nhau ánh mắt, trời thu xanh ngắt mắt em xanh. Vậy nên khi bất chợt hay vô tình đặt chân nơi dòng thời gian đã hằn sâu, im lìm trong quá vãng thì "môi đau", "ngón mềm vỡ vụn", để rồi lời thương ta ngỏ cùng nhau, lời trần tình trong veo giữa tiếng thu nghìn trùng xa ấy vội vàng qua mau, không có đường song song, tiệm cận mà chỉ có đường giao nhau mà điểm giao nhau ấy hằn nguyên trong kí ức:
Khẽ thôi! Kẻo môi đau
Vòng tay như buổi đầu
Ngón mềm như vỡ vụn
Lời thì thầm qua mau
Khẽ thôi! Cho canh trường lặng lẽ, lời trần tình với màn đêm dài, mông lung kìm chới với. Bao điều muốn ngỏ chưa biết gửi nơi đâu? Vào mảnh trăng tà le lói? Hay ngọn gió lạc lõng giữa đường hoang chơi vơi, mịt mùng? Hãy lắng nghe, đếm từng màu thời gian đến, lắng nghe hơi thở, nhịp đời... giữa ngàn lau:
Khẽ thôi! Cho đêm thâu
Lời trần tình thêm sâu
Lắng nghe từng hơi thở
Nhịp đời giữa ngàn lau.
Khẽ thôi! Kẻo không gian lắng lại, thời gian ngừng trôi, kẻo thu đau, tình sầu vụn vỡ sẽ lăn dài, chảy vô hồi không ngớt dọc mùa li, choán ngợp nhịp thở dòng đời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét