Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2021

NHƯ CUỐI CÙNG CHO NHAU

 NHƯ CUỐI CÙNG CHO NHAU

Hoàng Chẩm


Buổi về đong cả chiều rơi

Lùa trong mắt nhớ góc trời mù sương  

Tình ai lay động mùa thương 

Vén đêm một cõi lạ thường giấc mơ 


Bên nhau trút cả dại khờ 

Không nhau ru lại câu chờ câu mong

Mắt ai ướt sũng lưng tròng

Bể dâu chia biệt rêu phong chốn đời


Trút lòng giữa cuộc rong chơi 

Cho đời vắt cạn rối bời niềm đau

Em về tóc đã ngàn lau

Tròn thương cuối nẻo úa nhàu vai xưa


Bước chân nay đã về chưa

Lỗi lầm nhau một gửi thưa muộn màng 

Thôi em ngày tháng võ vàng 

Đèn khuya... mắt đỏ lỡ làng giấc mơ.





Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2021

BÀI CHO EM MÙA ƠN




 BÀI CHO EM MÙA ƠN

Hoàng Chẩm 


Những năm tháng đã qua 

Em chia tay mái trường và bục giảng 

Ôi một thời không hề quên lãng

Bao đôi mắt bé dại đã rời xa...


Và bây chừ 

Giữa hương đời em giữ lòng trắc ẩn 

Thương nhớ các em thơ qua những chuyến đò

Tận tâm từng con chữ quên hết nhận cho

Lặng thầm em hy sinh hiến dâng trái ngọt  


Bài học hôm qua từng trang đời đã khép

Khơi nguồn tri thức bao thế hệ sáng lòng

Ơn em một tay chèo giữa biển cả mênh mông 

Những tầm tay nắm tròn giấc mơ cao đẹp


Tóc đã pha sương một ân tình còn mãi 

Dấu tàn phai chưa đi hết quảng đời 

Em như cánh buồm lồng lộng trùng khơi

Sóng cả không sờn lòng yêu thương độ lượng 


Đời bụi phấn vẫn nồng nàn hương tóc

Vết thời gian không xóa nét bao dung

Thương lớp học bao ánh nhìn vừa mở mắt 

Giữ tình yêu xin gửi lại cho đời.

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2021

VIẾT CHO BÓNG KHUẤT XA


 20-10  viết về người mẹ của tôi như một niềm tri ân những người phụ nữ cao cả tuyệt vời. 

Cảm ơn mẹ!


VIẾT CHO BÓNG KHUẤT XA


Bóng mẹ khuất xa ...

Dấu vẫn còn in 

Ký ức sáng ngời tình mẹ

Bao la biển rộng trùng khơi 

Mênh mông tình mẹ ru hời ngày xưa 


Truân chuyên đời mẹ gánh gồng cơm áo 

Quàng thân nhọc nhằn mòn mỏi trăm nẻo trần gian 

Tấm lòng người tha thiết một đàn con 

Lưng áo mẹ còn nét nhàu vượt bao khổ nạn


Tóc bạc trắng in dấu hằn bươn chải 

Mưu sinh cơm áo lê gót mòn bờ bãi đường xa

Không buông tay giữa tao loạn quê nhà 

Gian khó không kêu trời một lòng cam chịu 


Khi ngược khi xuôi đổ mồ hôi sôi nước mắt

Hai sương một nắng lòng từ mẫu không lùi  

Bước chân trần bấm đau trên đất 

Thôi đành cam chịu xót cay cho con niềm vui 


Cực sướng đôi ba năm

Mẹ yêu con vẫn trầm mình trong trăn trở 

Mẹ một đời lao thân chẵng quản giông bão chốn trần ai


Ta còn nợ cả đời 

Gánh câu ân sâu nghĩa nặng 

Nợ mẹ một lời hiếu thuận 

Tạ ơn người 

đời Mẹ cần lao! 


Hoàng Chẩm

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2021

Đánh Rơi

 

ĐÁNH RƠI

Hoàng Chẩm 


Đánh rơi đêm... ta về bên hương cỏ

Ngỡ ngàng như gió xô cuốn tóc mây

Em khao khát nguồn cơn đòi chạm ngõ 

Trăng muộn bên trời đòi lại ngất ngây


Đánh rơi mùa... em lại về lối cũ

Dư âm xưa như vệt nắng chiều hoang

Hồn bỡ ngỡ ngắt vội vàng lá cỏ

Níu ban sơ vẽ bóng dáng riêng mang


Một bến nước đánh rơi... thời tuổi dại

Mối tình đầu chưa có dấu hư hao

Em bỏ lại dòng sông quê xa ngái

Một đôi bờ... ngân vọng khúc ly tao


Đánh rơi giấc mơ thì thầm khúc nhớ

Tháng sáu mềm cong ngọn cỏ mùa thương 

Lỗi hẹn bước chân buồn người viễn xứ 

Ngược với thời gian hẹn giữa mù sương.

Hạ 2021


Quà tặng âm nhạc tháng 7

Xin mời quý anh chị em lắng nghe từng lời...

Chỉ một Đánh Rơi thôi để bất chợt những nốt nhạc liên kết bởi sự đồng cảm của Nhạc sĩ Hường Thu Trần đã tạo nên tình khúc với giai điệu khoan thai nhịp nhàng trong tiếng ghi ta đầy sức truyền cảm của nhạc sĩ Hà Đào Mừng. 

Cảm ơn một vút bay

Cảm ơn một Đánh Rơi

Xin mời các bạn cùng nghe!




 

Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2021

QUA TÔI MÙA TÌNH TỰ

 QUA TÔI MÙA TÌNH TỰ



Em chở mùa thương tôi qua sông

Mang cả ngày xưa thuở má hồng

Đường chiều lá rụng buồn góc phố

Vỡ giọng ai cười nhớ mênh mông


Em mang vầng trăng tôi về xa

Góc riêng tôi lỡ khúc tình ca

Tóc gió trầm tư ngày dấu ái

Môi nào còn đọng giọt phôi pha


Em chở mùa hoa tôi đi đâu

Bao ngày thương mong một bể dâu

Phải chi ngày nớ đừng duyên nợ

Một em một tôi một tình sâu 


Chùng đau tôi hẹn với dòng sông

Trả hết tàn phai thuở hương nồng

Bốn mùa chia hết màu ly biệt 

Đau tuổi xa người... cơn bão giông.


Hoàng Chẩm - Quảng Trị

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2021

VÀ RÁT ĐAU EM ĐÀN BÀ

 


VÀ RÁT ĐAU EM ĐÀN BÀ 

Hoàng Chẩm 


Người đàn bà vỡ với đêm

Vẽ mình qua hơi thở

Ngóng đợi những hắt hiu trầm mặc

Giữa vô thường 

Thương nụ cười vỡ vụn

Niềm đau hao khuyết những mùa thương 


Khi về lại giữa ban sơ 

Góc riêng một thời với lời trần tình gãy nhịp

Em còn lại với mênh mông 

Thân tượng buồn... đá khóc

.............................................


Run tay em vẽ cuộc đời

Lỡ đa đoan phận chịu lời buồn sâu

Dây trầu nát dưới thân cau

Kiếp nào vôi nhạt đã màu phôi phai


Một rát đau với bể dâu lắm ngùi ngùi nuối tiếc 

Em ngút ngàn phương xa

Có nhau biền biệt 



Rồi cuộc đời như bức màn kéo lên 

Vai diễn em không có đoạn kết 

Bởi vì em đã cũ

Đêm trở giấc 

Cào cấu niềm say mê

Lật nghiêng cảm xúc 

Trở về trong hoang lạnh

Cầm giữ niềm đam mê 

Bồi lỡ bến khuya mời gọi

Giọt sương... tan vào đêm.

Mùa hạ 2021





Thứ Tư, 17 tháng 3, 2021

KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG

 Trân trọng giới thiệu quý bạn đọc


KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG 

Hoàng Chẩm


Em ! Đánh thức một mùa đông vô tận

Gỡ bóng cô đơn trầm lắng giữa vườn xuân

Đánh cược đời bằng nỗi khát chung thân

Thương chút mộng đã tan thành sương khói


Đêm trở gió nghiêng đời buồn chăn gối 

Em đàn bà khát vọng... tội tình đau

Trăng vẫn khuyết bên giường chiếu nhạt màu

Thoáng trong mắt một thời yêu đã cũ


Em đàn bà giọt đông buồn giấc ngủ

Quạnh hiu về vây vòng kiếp trầm luân

Cuộc đời mơ một  bước vào vườn xuân

Thương lầm lỗi hẹn trăm năm về muộn 


Vào cuộc bể dâu sóng ngầm cuồn cuộn 

Xa ngái một trùng khơi  khúc lòng đau

Em đếm tuổi góa thân ngàn đau đáu

Mấy mùa qua mắc nợ một ngàn sau.


CHUYÊN MỤC GIỚI

THIỆU TÁC GIẢ TÁC PHẨM:


Mời các bạn cùng Hoàng Anh  tham gia bình luận bài thơ KHÚC GIỌNG THẦM MÊNH MÔNG của tác giả Hoàng Chẩm 


ĐÔI LỜI CẢM NHẬN 


Một bài thơ chạm tới cả trái tim người đọc, nhất là với những người đàn bà đã từng qua một lần hạnh phúc, một lần đau đến xé ruột xé gan, và một lần ước mơ vụt tan biến khỏi trong tầm tay.


Em - Người đàn bà , hay sự trằn trọc , nén tiếng thở dài trong mùa đông lạnh giá để tự cảm thán cuộc đời không hạnh phúc ! Hình như càng kím nén thì trong sự tĩnh lặng của mùa đông nó lại càng da diết, càng phát ra âm thanh trìu tượng khó tả, khiến cả mùa đông dài vô tận cũng chợt rùng mình thức giấc. Cảm nhận được nỗi khát khao của người đàn bà hồi xuân vẫn còn xuân, như một tiếng thở dài, vẫn mong muốn có một bờ vai để mình nương tựa và bấu víu . Sau những mộng mơ của mối tình đầu đã tan thành mây khói!


Có gì đó đau đến nghẹn lòng. Xót đến tê tái . Như con chim bị đau sợ dẫm phải cành cong, đánh cược với nỗi đau thêm lần nữa:


"Em ! Đánh thức một mùa đông vô tận

Gỡ bóng cô đơn trầm lắng giữa vườn xuân

Đánh cược đời bằng nỗi khát chung thân

Thương chút mộng đã tan thành sương khói."


Tôi tự hỏi lòng, sao tác giả là một người đàn ông, mà lại hiểu sâu thân phận người đàn bà đến vậy. Ngòi bút của a sắc và hoàn hảo đến không ngờ. Sau cái khao khát, sự đánh cược với niềm đau , người đàn bà ấy vẫn thấy cuộc đời éo le, chăn gối lạnh lẽo, khát vọng càng đau đáu thì càng thấy lòng thêm thê thảm. Và trăng vẫn khuyết, vẫn hao gầy vẫn lẻ loi . Phải chăng hạnh phúc chỉ nằm trong giới hạn, nghĩ về thời gian hạnh phúc đã qua mà ru , mà tự vỗ về lòng mình . Thật là chua xót:


"Đêm trở gió nghiêng đời buồn chăn gối 

Em đàn bà khát vọng... tội tình đau

Trăng vẫn khuyết bên giường chiếu nhạt màu

Thoáng trong mắt một thời yêu đã cũ"


Mùa đông được ví như sự cô đơn và lạnh giá của một người đàn bà là chuyện dễ hiểu, nhưng để ví người đàn bà như " giọt đông buồn" thì là một điều đặc biệt. Nó cô đọng, kết tinh ngàn vạn nỗi đau để hoá thành giọt đông buồn này thi mới thấy nó nặng trĩu tựa ngàn cân. Khiến cho giấc mơ cũng hoá thành mộng mị , bị bóng đè trong một cơn hoang tưởng. Mơ bước vào vườn xuân hoa thơm và trái ngọt, là mùa tượng trưng cho một tình yêu được hồi sinh. Nhưng cuối cùng người đàn bà vẫn chỉ là mơ, vẫn bị chìm đắm trong cảnh khổ, vẫn là cuộc lỗi hẹn trăm năm mà thôi.


Lời thơ ai oán, đau và đau đến tột cùng. Giấc mơ nào có thể cứu vớt được bể khổ trầm luân. Hình như càng đọc, tác giả càng cho ta thấy sự bế tắc đến tuyệt vọng của người đàn bà. Thương thay, xót thay:


"Em đàn bà giọt đông buồn giấc ngủ

Quạnh hiu về vây vòng kiếp trầm luân

Cuộc đời mơ một  bước vào vườn xuân

Thương lầm lỗi hẹn trăm năm về muộn "


Bước chân vào cuộc đời là bước vào bể dâu, có mấy ai thoát khỏi đâu. Tự nhiên đọc khổ cuối bài thơ tôi lại nhớ đến bộ phim SÓNG Ở ĐÁY SÔNG dựa theo tiểu thuyết của nhà văn Lê Lựu. Những số phận, những con người không có nổi một cơ hội đứng lên trước muôn trùng cơn sóng ngầm đang lôi kéo dìm họ xuống. Ở đây , tác giả đã dùng thủ pháp mượn hình mượn vật bên ngoài mà tả nội tâm bên trong. Thấy vật vã , thấy chìm nổi. Đặc biệt hai câu kết khiến lòng người ta phải đau đáu . Người đàn bà đếm tuổi goá, mỗi một mùa xuân qua đi là thêm một tuổi buồn. Không phải là nỗi buồn bình thường. 


Người đàn bà đau khi lỡ tuổi xuân thì. Khát khao một tình yêu, một hạnh phúc nhưng không thể nào vượt qua nỗi trầm luân. Tôi thắc mắc đó có phải là miệng tiếng thiên hạ không. Ở goá mãi thờ chồng mới là phụ nữ đức hạnh?! 

Hay là trần gian quá nhiều cạm bẫy khiến người đàn bà không thể thêm một lần hạnh phúc?!


Để rồi xuân qua vồi vội, mấy mùa qua thì em vẫn thế, mắc nợ chính em hay mắc nợ ai. Một ngàn sau thì em vẫn cứ mắc nợ chính em. 


Câu kết thật đắt giá. Như một lời trách móc, như một lời cảnh tỉnh, như một lời xót thương:


"Vào cuộc bể dâu sóng ngầm cuồn cuộn 

Xa ngái một trùng khơi  khúc lòng đau

Em đếm tuổi góa thân ngàn đau đáu

Mấy mùa qua mắc nợ một ngàn sau."


Phải nói, bài thơ này khiến tôi rơi lệ. Đọc và cảm thơ và ngưỡng mộ cách dùng từ của anh. 


Đôi khi tôi cảm thơ trên những dòng thơ và không để ý thông tin tác giả. Anh chắc hẳn là người có tâm hồn vị tha và rộng lượng.


Một bài thơ hay thấm đẫm tình người.

Xin cảm ơn anh đã chia sẻ và chúc anh có thêm nhiều tác phẩm thật hay nữa.


Chúc anh vui khoẻ luôn dào dạt thi hứng !


Hoàng Anh


VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...