Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2019

CHUM THO



VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

Dễ mấy ai!
Khi yêu quên mình đã cũ
Về làm dâu xứ lạ
Vẫn đắng đót với lòng xa
Ta biết em!
Giữa chốn đời vây bủa lắm phong ba
Em mong manh ngỡ mình ....không chịu nổi
Ta dẫu đứng bên nghìn trùng như lạc lối
Xòe tay bấm bụng đếm ngược với thời gian
Tội!
Em nửa chừng đời phai hương thành thiếu phụ
Ngó về bên tê dòng sông...
thương bóng chiều tan.
Hoàng Chẩm
Quê nhà 16-05-2017

 



RỘNG MỘT TRỜI THU
Thu bay...tình còn ở lại
Xa rồi con phố đầu đông
Người đi mang hồn cỏ dại
Tiển nhau một cơn mưa hồng

Bên hồ bóng nghiêng trầm lắng
Cuối thu trời rộng bên nhau
Tìm ai từ trong xa vắng
Dường như lá cũng úa nhàu

Em gánh mùa thu về muộn (*)
Đường về một nẻo khôi nguyên
Hư vô chốn đời gió cuốn
Nặng lòng khăn áo thuyền quyên

Ru tình mấy lời độ lượng
Tiển nhau cõng một trời thu
Trốn tìm trăm năm nghiệp chướng
Em khuất xa giữa sương mù

Phố xa mắt ai gợn sóng
Vòng tay níu giữ thu mơ
Ngược chiều còn thương hình bóng
Chìu nhau... thôi hết chơ vơ.
hoàng chẩm
quảng trị 18-11 hai không mười tám
Ps: * ý tựa đề tập thơ Người Đàn Bà Gánh Mùa Thu tg BTH

 

CUỐI MÙA THƠ VỌNG NGÂN.... XƯA
Tàn đêm cơn mộng đong đầy
Một vầng hao khuyết lưng mây ngang trời
Ta về đếm những chơi vơi 
Mùa xa khép lại một lời mong thương.
Lạc nhau... từ một chặng đường
Nghe chăng nét cũ lạ thường trong nhau
Chiều đông nhạt nắng lòng đau
Lỡ bồi ngần ấy....chưa nhàu áo xưa.
Cuối mùa thơ vọng ngân.... xưa
Biết em còn chút gửi thưa với lòng.

 

TỰ KHÚC CUỐI THU
Mùa lá rơi !
Là nghìn trùng trong mắt
Chạm hồn nhau
vỡ tan bóng thu vàng
Đau đáu một mùa thu em như buồn lên mắt
Lỡ dại một ngày xưa...
ta lãng đãng chút riêng mang.
Một vầng trăng
khuất xa xôn xao nhớ
Mùa lá vẫn bay em trú ngụ miền thương
Ngày tháng qua em chông chênh xưa cũ
Nhớ quên một dòng sông thuyền neo đậu một vấn vương.
Tóc gió có mấy lần niềm đau tê buốt
Ngỡ mùa thu mang theo bóng ngàn lau
Ta vẫn hoài một chiều mưa qua buồn góc phổ
Em nghiêng đời mình lặng lẽ giữa không nhau.
h o à n g c h ẩ m


 


VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...