Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

VÌ ĐÓ LÀ MÙA THU




VÌ ĐÓ LÀ MÙA THU

Người đi lá đổ .....mùa vàng
Mang theo nỗi nhớ lỡ làng....không nhau
Em về nhặt lại tình đau
Giữa chiều hoang lạnh gối sầu riêng mang.

Thôi đành! Từ ấy đôi đàng
Khói sương chốn cũ muộn màng nửa tôi
Bên tê khăn áo bồi hồi
Có xa ....xa mấy nẽo- ngồi đếm đong.

Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...