Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

KHOẢNG LẶNG


KHOẢNG  LẶNG

















                    

                  k  h  o  ả  n  g    l   n  g 
                      ____________________________ 

                     Trở lại với người thu vén một trăm năm 
                     Tình ơi! có nghe tiếng vọng của xa xăm 
                     Chiếu chăn xếp lại ấm nồng bên nỗi nhớ 
                     Tưởng mộng tan rồi em về với chút chăm 

                     Bến vắng mới biết buồn vì không còn chút nắng 
                     Một con sông đôi bờ trời đất cũng bơ vơ 
                     Một lần ghé qua níu tay xin ngó lại 
                     Chút hương cay bên người tình ở lại một cơn mơ 

                     Biết cách một nghìn trùng sao lại tìm xưa cũ 
                     Có phải em về lặng lẻ ta ôm hết phôi pha 
                     Bỗng dưng có chút lao xao nơi chốn người không lạ 
                     Như giữ lấy hình hài nỗi nhớ -ta với ta 

                     Một bầu trời có nhiều nơi để nhớ 
                     Có một nơi chợt nhớ như muốn xuôi ngược quay về 
                     Có thật nhiều nỗi tình như ngàn lần muốn nói 
                     Bỗng dưng buồn lòng như thấy vắng cơn mê.    

                 
                    
 

Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...