v ớ i k h ô n g n h a u
m ù a h ạ
Một lần em ra đi là một lần cúi mặt
Sợ phải nhìn màu hoa tím bằng lăng
Tháng sáu mùa xưa ngày về hoa nghiêng rưng nỗi nhớ
Sông nước cạn chén tình chưa hao khuyết một vầng trăng.
Như tất cả ngược xuôi dòng thơ như nước cuốn
Xô nhau giữa chiều mưa ta chạm mặt một tinh khôi
Một tiếng nấc nghẹn ngào buông theo hơi thở
Để ngày mai em vẫy tay ta một lần ngó mặt cũng đành thôi
Em không về lại nữa để chìu lòng nhau bên con nước
Tìm trong bóng chiều dư vọng một khúc ca
Hoa bằng lăng vẫn rụng tím loang trời quê quán
Đường củ không em về vắng lòng bao thiết tha
Em không về phải không?bến sông buồn như cổ tích
Khát giữa mùa. hoa lá cũng biết tương tư
Một chỗ ngồi trống trải như nỗi xa biền biệt
Như nợ nhau một bóng chiều trôi về trong giấc mơ
Em không về lại bến sông chiều hè thưa nắng
Thấp thóang bóng vời xa một nẻo đường trần
Kí ức ta vở ra như hạt bụi
Thôi thì một kiếp biệt li ơi cố nhân
Mấy cánh hoa bằng lăng đầu mùa nhớ
Như hỏi han người bận nịu với nỗi nhớ mênh mông
Bất chợt lòng se thắt bên khỏang không màu tím
Quá khứ lùi xa bỏ lại em với dòng sông
Nhớ ngày về nâng niu một mùa hoa
Em xòe tay nắn nót câu thơ thương nhớ
Tóc chưa rối một đường duyên suôn sẻ
Như có bóng dáng cuộc tình khép mở trong ta
Không hẹn với đất trời hoa bằng lăng vẫn nở
Nghìn trùng khua vang lời tình tự đôi bờ
Vắng một mùa ta như buông câu đa tạ
Cám ơn đời ta có em như mãi một giấc mơ.
Ta nối tiếp dòng thơ để thương mùa hạ củ
Mặc niệm nỗi xót xa đời em theo mãi một phôi pha
Không có một níu tay tương ngộ bùi ngùi thêm khăn áo
Mênh mông tình em
Mùa hạ không nhau thương thầm một khuất xa........
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét