Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Cho hao khuyết mùa xuân

   

                           
      Cho hao khuyết mùa xuân

        Mùa xuân này
        Chưa hao khuyết trong em từng nỗi nhớ
        Như có những hạt bụi trong con mắt
        Ngó nhau với cái nhìn  trong xanh

       Dòng sông trong em

       Đã chuyển màu không còn tươi nguyên
       Như đầu đời ấu thơ
       Vệt xám bung theo những dỗi hờn
       Anh có biết ?
       Không xa như nghìn trùng
       Không gần như tựa vai bên nhau
       Sẽ là những dấu chấm
       Rớt lại giữa mù sương
      Vẫn mãi một tơ vương
      Từng chia cho ngày qua 

      Ân tình buông câu thơ thương nhớ

      Hao khuyết này có đồng nghĩa phôi pha?
      Em ngồi lại nơi này
      Nhin hoa nở
      Trống vắng góc đời khô cằn những ngẩn ngơ
      Em đau một tóc tơ xuôi theo dòng sông li biệt
      Biết ngày nào em trở lại bến xưa!
      Lời thì thầm vọng mãi như ru
         
     Còn đâu
     Khúc hát mùa xuân đi từ thơ ngây
     Còn đâu  nhịp chân bơ vơ theo mùa áo lụa bay
     Đã một lần cùng em về bên phố
     Hụt bay tầm tay với
     Vụn vỡ yêu thương
     Con hồ vắng bóng
     Đêm em trở mình với vết xước tâm can
     Anh như người hành khất mưu sinh
     Xin vô cùng một đóa tương tư nở muộn
     Giấu kín tinh em giữa góc khuất đời riêng lẻ phận duyên.

     Em hao khuyết mỏi mong
     Vẫn giữ lòng chút chăm từng con chữ
    Gối tay nghiêng ấp ủ
     Mê cung anh đứng mãi
     Cõi đi về thương mãi một ngàn lau.........


               



                        
                        


Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...