Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

TỰ TÌNH CHIỀU


TỰ TÌNH CHIỀU

Cơn mưa chiều bất chợt
Nỗi buồn trao ngày
Muộn màng buông lời tình tự

Vườn em hoa nở
Mùa thắm màu hoa gửi hết ban sơ.
Em đan kín chơi vơi góc trời
Kỉ niệm vẫn xanh như vòm lá

Ta ngập ngụa bên vô vàn kí ức
Tướng như không quên ngày về
Nắng ngũ cuối sông bờ xưa không trống trải.
Lau mắt nhìn mù sương trên tóc
Ngậm ngùi

Như biết một thuờ ra đi ai ngờ có ngày tìm lai.
Lá úa phai theo ngày tháng
Tuổi em chưa vào mộng đã vội chia xa.!
Mùa trăng xưa khuất chìm
Cho mình nhớ thêm
Cho chín muồi duyên nợ.
Chút hoài mong cố nhân

Bất chợt đau
Tay ngắt nỗi sầu miên man
Thương vai gầy luân lạc.
Nỗi nhớ mênh mông.....

Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...