Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

TỰ TÌNH ĐÊM





TỰ TÌNH ĐÊM


Ta ngược bến sông quêTìm em về xuôi bên nớ.

Một góc trời chao nghiêng nỗi nhớ hanh hao. 
Nắng ngủ vùi thềm xưa loang màu hoa phố cũ
Biết chờ nhau ....thức suốt thì thầm với trăng sao.


Ta ngược nắng mùa xuân đưa em về miền nhớ

Rát bỏng với nghìn trùng một thuở chia xa
Chải mái tóc xưa buông đời quên câu hát
Bay giữa mùa yêu thương còn đó bước về qua.


Ta ngược với rạn vỡ tìm vầng trăng đã khuất
Ngỡ như đêm dài chưa trút cạn niềm đau
Em như giọt sương lạnh tay mềm môi lặng thầm dấu ái
Bỗng dưng ngút ngàn trở giấc vịn tay níu bóng đời nhau.



Ta cùng em ngược xuôi ngày chưa biết nói
Dấu nhàu phai khăn áo đậm nổi truân chuyên
Hẹn với tháng năm lật nghiêng bước chân biền biệt
Bất chợt mòn đau kêu thầm tên người....xin thôi lãng quên.


HOÀNG CHẨM
Quảng Trị 25-04-2016


Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...