CUỐI ĐÔNG
Cuối đông trút lá muộn phiền
Như thương hình bóng ngoan hiền chút xưa.
Đợi chờ cam chịu gió mưa
Mùa xưa rơi rụng tình chưa ngõ lời
Giấu mùa xuân giữa cuộc đời
Qua từng dâu bể gọi mời- níu tay...
Phố xưa sông nước vơi đầy
Nâng niu sính lể cuối ngày về qua
Cuối đông tim lại mùa hoa
Bỗng dưng mộng mị trong ta quay về.
Tàn đông 2010
NẾU PHẢI CÁCH XA NHAU
Là bao nhiêu trang viết cho đời?
Là bao nhiêu dòng cảm xúc giấu mặt với thời gian?
Là bao nhiêu dòng sông trong mắt?
Là bao nhiêu lần không lỗi hẹn với mùa thu?
Là bao nhiêu tiếng vọng ngọt mềm môi ấm?
Còn mãi những bao nhiêu để nữa đời trang trải
để lòng chạm mặt với bể dâu ?
Nếu phải cách xa nhau.......
Như thuở nào viết những dòng thơ bằng mực tím
Đồng vọng trong tháng ngày bao nhiêu lời muốn nói.
Có bao nhiêu ngậm ngùi?
Có bao nhiêu nuối tiếc?
Vỗ mặt với nghìn trùng...
sợ phôi pha làm dáng đứng cận kề với chia xa.
Có bao nhiêu tái hiện với thương mong?
Nữa đời làm giông bão.
Bao nhiêu lắng sâu...
không mòn dấu vết những chiều mưa nơi phố lạ?
Công viên buồn lá xếp trọn mùa thu.
Góp nỗi nhớ vào mắt môi
Chưa về lại với mù sương mà lòng đã hẹn cùng năm tháng
tìm vầng trăng xa khuất.
Em mãi là bao nhiêu cho đời !!!
GIỌT NẮNG TƯƠNG TƯ
Em đi về cỏi riêng
Chợt nhớ mùa xuân gọi
Nắng vẫn còn hồng
Phơi dấu một thuở biết ước mơ
Giọng hát thơ ngây như lời ru giã từ thời tuổi nhỏ
Ta vụng dại bước chân đầu đời
thầm lặng gieo tình thơ.
Tóc vẫn ngang vai
buông sợi dài nối lòng ai từ ấy
Tương tư theo mấy bậc cầu thang bắt nhịp ....tình ơi!
Trang thơ cho nhau như từng nương nhờ nỗi nhớ
Đến tận bây chừ
còn mãi níu nhau trong quang gánh cuộc đời
Em còn nhặt nỗi buồn rơi
Để cho con nước nhẹ trôi tháng ngày
Âm xưa một tiếng vơi đầy
Vọng hoài như khúc ru bay với tình.
Zing Blog
Zing Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét