Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

Người tôi yêu





Người tôi yêu
Không có chiếc đòn gánh trên vai
Vẫn nặng quằn mềm lưng cong thân phận
Em như gánh cực về miền non cao
Lặng thinh đắng đót một nợ áo cơm
Bụi đời mấy mươi năm trải cùng con chữ
Mấy miệng ăn thấp thỏm những buổi chiều
Người tôi yêu không lội ruộng sâu
Áo vẫn thấm mồ hôi hai sương một nắng.
Như Kiếp thân cò bãi vắng
Lặn lội sớm tối đi về nâng khói bếp chiều hoang
Tiếng cười con trẻ ấm cùng nhau
Một bữa no lòng quên ngày khổ nạn
Người tôi yêu có khi bên triền dốc
Một giấc mơ trong đêm
Nhớ vội những ngày xưa
Mềm lòng với khúc ca từ những điều chưa nói
Từ cuộc chia xa mùa hạ đỏ quê hương
Mịt mù xa xăm ngót nghét
Người tôi yêu giữa một ngút ngàn
Thoáng trong mắt bờ dâu xanh thẳm.
Ruột rà tôi mặn lạt một thời xa
Như còn đó một người!








VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...