Buồn ơi!
soi bóng một mùa đông qua vội
Kiếp nào đây sao em biết
Nỗi thầm lặng với dòng sông
Đi từ buổi ban sơ ngược xuôi
Tình bé thơ nhuộm hồng trang vở
Ta về đây nghe em với muộn màng
Ôm nỗi nhớ mênh mông
Em với giấc trưa buồn
Không nói lời muôn thuở
Không nói lời muôn thuở
Trách mãi đất trời sao cứ khiến ta nối buộc lòng nhau
Cứ tưởng !
dễ quên bên màu hoa thương nhớ
dễ quên bên màu hoa thương nhớ
Nào ngờ tình ai như sóng vỗ vọng mãi ngàn sau
Một thức giấc về trong mơ
tình em bé bỏng
tình em bé bỏng
Chải mái tóc xưa em nuốt lấy ngậm ngùi
Nỗi lắng sâu buông dài sau tiếng thở
Ta có nhau rồi – đời thôi hết xa xôi