Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

NÓI VỚI MÙA THU




NÓI VỚI MÙA THU




















Mùa thu về
Lá rơi! Thèm chút úa phai
Như màu mắt thời bé dại dỗi hờn 
Cánh hoa mùa nhớ.
Bâng khuâng
Người đàn bà nhặt nỗi buồn xuống thấp
Xâu thành chuỗi treo vào góc đời thầm lặng
Chiêm bái khúc tự tình
Có giọt nắng rơi bên thềm cũ
Ngỡ ngàng trong chiều
Câu thơ chùng xuống.

Mùa thu vàng lối về
Người đàn bà choàng lên mình nỗi nhớ
Xa rồi cơn mơ có mùa hoa nở muộn
Ngó vầng trăng hao khuyết
Đắng đót bờ môi
Xin như tái hiện mùa chia tay
Lạc bước về xa.
Mùa thu nghiêng hết cuộc tình
Dấu nghìn trùng níu lòng nhau
Ngược xuôi một đành thôi
Người đàn bà bật khóc ....
Trống vắng.
Nghiêng vai gánh mòn đau giữa vô cùng
Vết rạn vỡ kéo dài theo năm tháng
Người đàn bà đeo mang ân tình
Tạc lên mình niềm thương vô tận.
Mùa thu trầm mặc
Người đàn bà đuổi bắt kịp thời gian
Thương mình....đã cũ.
              Tháng 7-2016

Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...