Thứ Hai, 4 tháng 4, 2016

TỪ MÊNH MÔNG XA KHUẤT


TỪ MÊNH MÔNG XA KHUẤT 















Có một ngày em xô cuốn hết mong manh
Tay buông tay bắt nỗi buồn qua nhanh
Ai một lần trầm mình trong mùa hoa
Biền biệt mấy mươi mùa trăng em trong xa vắng
Ta du mục nỗi nhớ cùng em
....
Một bất chợt ngày về có màu mắt thời gian
Vắng hoe mùa hoa tháng sáu
Em thôi quên ngày qua sông áo lụa buồn vội vã
Tóc gió bây chừ thành biển nhớ mênh mông
Bay theo duyên kiếp

Lỡ làng từ buổi ban sơ 
Hỏi em có biết ai chờ mưa ngâu
Tri âm một tiếng nặng sâu
Tri âm một tiếng thương câu ân tình

Vọng một đời theo từng hao khuyết em
Ta bỏ lại dấu chân ngày đi lạc
Cánh hoa bằng lăng mùa về  hẹn ước
Lắng nghe từng nhịp thở
Theo chút mộng khói sương
Xa thì thật xa!
Gần cũng thật gần!
Ái ân chưa thả tiếng buồn rơi bên chăn chiếu
Cánh hoa lẻ loi bên gối sao như thương bóng đêm

Nửa em còn lại một vỡ tan
Nửa ta còn mãi một dâng tràn

Nhớ chi hơn!
Một tiếng bật khóc như trùng khơi dậy sóng

Ngậm ngùi chia hết bão bùng
Trong nhau còn mãi vô cùng thoáng xưa


Đà Nẵng, tháng 05-2013

Không có nhận xét nào:

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...