Thứ Năm, 5 tháng 2, 2015

DUYÊN NỢ MỘT DÒNG SÔNG

            



 DUYÊN NỢ MỘT DÒNG SÔNG


             Khi nỗi buồn rơi xuống     

             Duyên nợ với dòng sông


             Thì thầm bên nỗi nhớ       

             Hoàng hôn em mênh mông


             Mùa hoa  

             Em đốt lửa hồng


             Chiều xưa     

             Nắng ngủ    

             Bềnh bồng lời ru.          


               

                        KHÚC NHỚ BAO NGÀY

                                Em trở lại vườn xưa thêm màu nắng
                  Hoa lá nghiêng mình lay động một cơn mơ
                  Ta nhớ-em quên mềm môi chia nỗi nhớ
                  Tóc gió ru tình-sâu lắng một khung thơ


                  Vạn dặm nữa đời tìm mùa trăng vỡ
                  Ngót nghét đêm dài thức với cơn mưa
                  Chiếu chăn vun quén mấy đường tà áo lụa
                  Bên cỏi du tình ta cúi mặt với đong đưa.


                  Một mảnh trăng chung nhau niềm mong đợi
                  Treo trên cao lay động nữa chừng xuân
                  Em buông tay thả trôi một thời tóc gió
                 Ta ngậm ngùi bao năm-em như bóng phù vân.





Bài viết: KHÚC NHỚ 

Nguồn Zing Blog



Zing Blog

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...