Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

Một nốt trầm


                

                                          Một nốt trầm

                             Một nốt trầm cho em ngày không nhau
                             Như thóang hiện đôi bờ với nỗi đau
                             Khát một cơn mơ về bên giấc ngũ
                             Khuất giữa bao ngày nhịp đời qua mau

                             Một nốt trầm cho ta ngày phôi pha
                             Nhớ cơn mưa phố lạ chiều em qua
                             Vỡ tan nỗi khát tình theo cơn mộng
                             Em cho đời bóng dáng một loài hoa
                       
                             Một nốt trầm cho ta ngày về muộn
                             Tìm giữa tàn phai hương phấn em xưa
                             Quấn quýt  đời với thời gian xa biệt
                             Gứi bóng đời nhau nhìn lại một đẩy đưa
                            
                             Giữ lấy nốt trầm nơi chốn mù sương
                             Ta nghe đời đá hát lời tơ vương
                             Biết em nơi ấy còn vơi đầy nỗi nhớ
                             Nốt trầm vọng xa trên dòng kẻ yêu thương….

                                        Quê nhà mùa hạ-2012

                             

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Như xin chút tự tình


 

                n h ư  x i n  c h ú t  t ự  t ì n h
            _______________________________

             Mượn đêm thâu hái ngọn ngành
          Ta cùng chia trái ngọt lành tóc tơ
          Chiếu chăn trải rộng cơn mơ
          Nghiêng tay xóa bỏ đôi bờ cách xa


          Mượn vầng trăng gửi khúc ca
             Giữ thơm bóng nguyệt mưa qua cuộc tình
          Níu nhau giữa một bóng hình
          Muộn màng phơi dấu mộng thành hương xưa
                     
         Mượn thêm khăn áo đẩy đưa
         Tháng ngày in dấu tóc xưa bạc màu
         Thương phôi phai..... chút tình đau
         Đành thôi đợi chuyến …đò sau kiếp người.


                                                        27-05-2012




Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Trong hoi tho mua xuan











Trong hơi thở mùa xuân




      
       Vẫn một mùa xuân trên tóc
       Áo phai chưa hết nỗi buồn
       Còn thương dòng sông trong mắt
       Từ ly em bỏ ngọn nguồn

       Quạnh hiu ngậm ngùi một gối
       Chiếu hoa em dệt mộng thường
       Thương ai về nơi nắng gió
       Ngày đêm vẻ một nét thương

       Xin em cho nhau lời cuối
       Nắng khuya ngọt nụ tầm xuân
       Bên thềm lòng như hoa nở
       Giọt sương trên môi thật gần

       Ngày xưa ai buông tiếng hát
       Chín một mùa xuân yêu nhau
       Bay cao lời thương chưa nói
       Tình ơi! nối nhịp về sau.

                  tháng giêng-2013

 







Vong ngay khong em


              



















                      
 vọng  ngày  không  em

        ___________________________________________




                      Ai thức giấc để thấy mình trôi trong nỗi nhớ

                      Ngậm ngùi theo đêm nghe tiếng mưa rơi

                      Vọng mãi lời chưa nói tan theo hơi thở

                      Thưa với cuộc đời vịn tay nhau-tình ơi



                       Sỏi đá cũng đau như người trong xa vắng

                       Khát giữa đêm là tiếng thở một loài hoa

                      Trở mình em có biết nỗi buồn ai vỡ vụn

                       Mảnh ghép bóng đời nhau vá víu một mình ta



                       Đêm dần khuya có con mắt dõi tìm dấu vết

                       Cơn mưa chiều bên em tóc gió dệt tình xa

                       Chút gần nhau chung chia nghìn trùng xa cách

                       Gối tay giữa tàn phai nghe cơn mộng về qua



                       Em không hẹn cùng ta nối lòng bên thức giấc

                       Người xa người sao như thấm giọt rươu cay

                       Môi mắt nào thắm duyên xưa hương nồng chưa mất

                       Một lần người yêu người tay nâng chiều mơ say



                                                                  16-06-2012

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

Tho PHAN PHUNG THACH

Thơ Phan Phụng Thạch
Kỷ niệm 40 năm ngày mất (1973 - 2013)
Nhà giáo - thi sĩ PHAN PHỤNG THẠCH





(1942 - 12/02/1973)

Tên thật: PHAN NGỌC THẠCH
Giáo sư trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị (1963 - 1973)
Quê quán: Làng Đạo Đầu, xã Triệu Trung, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị.


LƯU BÚT MÙA HẠ


Khi nắng hạ trở về trong mắt biếc
Các em rồi trăm đứa sẽ trăm phương
Ta đứng đó giữa muôn ngàn cách biệt
Mắt rưng buồn và hồn cũng mù sương.

Trang lưu bút gói cho trong kỷ niệm
Gom chút tình ngày tháng đã trôi qua
Rồi mai mốt nơi chân trời gốc biển
Làm hành trang cho những cuộc chia xa

Từng buổi học sân trường loang nắng đổ
Các em ngồi trong ý nghĩ chia ly
Trời ngày mai nắng vàng hay bão tố?
Khi đàn chim sắp rồi tổ bay đi.

Rồi một mai khi mùa thu trở lại
Các em còn về với tuổi thơ hồng?
Hay cuộc chiến đưa các em đi mãi?
Và trường đời sẽ lắm núi nhiều sông!

***


NẮNG HẠ TÌNH PHAI

Lòng ta đó như sân trường nắng hạ
Có các em chân nhỏ bước tung tăng
Nếu ngày mai thầy trò người mỗi ngã
Ta chia lòng theo muôn hướng xa xăm.

Ta đâu ngỡ thời gian trôi mau quá
Nên ngỡ ngàng khi nghe tiếng ve ca
Hởi các em! Buổi học chiều êm ả
Có bâng khuâng tưởng nhớ một quê nhà ?

Ôi ta muốn cúi hôn từng mái tóc
Gởi tấm lòng cho lớp tuổi thơ ngây
Mai ta đi đường xuôi hay lối ngược
Vẫn nhớ hoài hình ảnh buổi hôm nay.

Thôi từ giã - một lời cho tất cả
Chín mươi ngày xa cách chẳng là bao
Chỉ e tình sẽ tàn trong nắng hạ
Và khi về sẽ đứng giữa mòn hao.

***


TRONG NẮNG HẠ BUỒN

Ta về đứng giữa trường xưa
Các em yêu dấu cũng vừa ra đi
Còn trong nắng hạ những gì
Hỡi các em - loài chim đi đầu mùa

Ta về hồn bỗng già nua
Tìm trên sân cũ tuổi thơ ngọc ngà
Các em giờ đã phương xa
Mơ hồ trong nắng những tà áo bay

***


NĂM THÁNG MÙ SƯƠNG
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Mang vào đời thêm nhiều nổi cô đơn
Thầy đứng đó từ đầu thu - cuối hạ
Mỏi mắt nhìn sách vở cũ tang thương.

Rồi những mùa thu - mùa thu lá rụng
Thầy bâng khuâng trong từng buổi tựu trường
Một ngày kia quê hương ngừng tiếng súng
Còn em nào trở lại tự muôn phương?

Hãy tất cả sẽ cùng nhau nằm xuống
Sẽ cùng nhau thành tiếng núi lời sông
Thầy đứng đó nghe tâm hồn biển động
Những buồn thương như sóng cả mênh mông

Thầy đứng đó giữa cuộc - đời- góc - cạnh
Nhớ ngày xưa hoa - bướm - lạ- thiên đường
Thương các em chưa đầy lông đầy cánh
Bay vào đời trong năm- tháng mù sương

***

THÁNG HẠ

Khi trở lại với nỗi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không ?

Các em còn thương về ngôi trường cũ?
Vườn thiên đàng của tuổi nhỏ vàng son
Thầy đứng đó như một loài cổ thụ
Chút bóng hiền che nắng lũ cây con

Buổi học cuối môi cười nhưng mắt khóc
Hồn rơi theo lá phượng rụng sân trường
Các em về với nắng vàng trên tóc
Với ve sầu cất tiếng hát bi thương.

Từ hôm đó bay đi muôn vạn ngã
Trời quê hương có mỏi cánh ngàn chim?
Lòng các em có xanh màu lá mạ?
Và lời thầy còn vang dội trong tim?

Những âm vang của giờ chơi giờ học
Đã chìm theo cùng tiếng trống tan trường
Nhưng tin yêu thầy gieo giờ đã mọc
Hay cũng tàn theo khói lửa quê hương ?

Khi trở lại với nổi buồn tháng hạ
Lối xưa giờ hoa phượng nở rưng rưng
Tình nghĩa đó đã phai vàng như lá
Các em còn lưu luyến chút gì không?

***

SÂN TRƯỜNG NẮNG HẠ

Bây giờ mùa thu qua chưa
Hay vẫn con nắng hạ?
Bây giờ các em đã về hay còn mãi đi xa?
Sao ta vẫn buồn như lá?
Xin thời gian xin thời gian đi qua.

Ôi ở đâu mùa thu sao bây giờ nắng hạ?
Sao bây giờ hoa phượng đỏ còn rơi?
Và sao hồn mênh mông mênh mông biển cả?
Những vui buồn ngày tháng cũ đang trôi.

Ta trở về giữa sân trường vắng lặng
Hồn bơ vơ và chân lạc trong đời
Mới hôm nào các em đùa trong nắng
Sao bây giờ tất cả quá xa xôi!

Lòng ta đó như trời thương biển nhớ
Yêu vô cùng những dáng bước chân chim
Những thiên thần, những thiên thần tuổi nhỏ
Là các em, là các em, các em, các em.

***

CON ĐƯỜNG ÁO LỤA
Ta trở lại con đường xưa áo lụa
Hàng cây cao đứng đợi các em về
Các em không về cây buồn lá úa
Ta cũng buồn đi giữa nắng lê thê.

Từ bờ bên ni nhìn qua thành nội
Phượng đã tàn rụng xuống buổi đầu thu
Làm sao quên những ngày qua bóng tối
Lửa kinh thành ngùn ngụt khói âm u.


Những chuyến đò ngang qua về Thừa phủ
còn chở tình bên nớ tới bên tê?
Ta mỗi bước càng thêm dài nỗi nhớ
Những chiều mưa sớm nắng các em về.

Ta trở lại giữa sân trường Đồng Khánh
Lòng hoang vu như cỏ dại quanh tường
Ơi, những nấm mồ hương tàn vắng lạnh
Có lời gì muốn nhắn với quê hương?

***

GIÃ TỪ THÁNG HẠ
Hôm nay mây trắng trôi nhiều quá
Trời đã vào thu tự bữa nào!
Em có nghe lòng muôn ý hạ
Trên đường đi áo trắng xôn xao.


Hãy vẫy tay chào ngày tháng hạ
Trở về trong nắng ấm sân trường
Vì hoa phượng đã tàn theo lá
Trơ lại cành khô đứng nhớ thương.

Thôi nhé xin em đừng tiếc nhớ
Âm vang tiếng hát của loài ve
Những hoa bướm ép trong lòng vở
Và cả buồn vui những tháng hè.

Ngày mai trở lại ngôi trường cũ
Với nắng vàng rơi trên tóc mây
Trên lối đi hàng dương liễu rũ
Ôi thiên đường của tuổi thơ ngây.

***

SAU CƠN BÃO HẠ


Như một đàn chim sau cơn bão hạ
Các em trở về giữa nắng thu xưa
Sân trường cũ áo dài ai trắng quá!
Cỏ cũng mềm lòng theo bước chân đưa.

Ta ngủ quên từ lâu trên xác lá
Cũng trở mình lay động mái chèo khua
Tháng ngày trôi như giòng sông nước hạ
Ta soi mình, ôi những nét già nua!

Nhưng bỗng thấy qua từng khuôn mặt mới
Bóng hình ta của một thuở mười lăm
Của một thuở lòng ta xuân phơi phới
Chân nô đùa trên lối cỏ tung tăng.

Rồi bên nhau các em tìm lẽ sống
Vun xới tin yêu trên đất của lòng
Cây sẽ xanh và đâm chồi hy vọng
Các em cùng ta làm lớn quê hương.

***

LỜI GIÃ TỪ CUỐI NĂM
Hình như nắng của một mùa xuân cũ
Lay hồn ta thức dậy giữa tàn đông
Sân trường đó mầm cây đang hé nụ
Sao đời ta mãi mãi vẫn hư không?


Các em vui như một bầy chim sẻ
Trong nắng vàng đang ríu rít đùa bay
Ta bỗng thấy một thoáng buồn rất nhẹ
Thoảng qua hồn như chút gió heo may.

Ta không ngỡ ta đã già quá đỗi
Lòng dửng dưng khi thấy nắng xuân về
Các em gửi lời cầu chúc năm mới
Hay chia buồn ta ngày tháng lê thê?

Các em còn trái tim hồng tuổi nhỏ
Tấm lòng xanh thơm ngát lúa ban mai
Chiều cuối năm ta đứng nhìn trong gió
Các em về như những giọt sương phai

Ở đâu mùa xuân các em sẽ đến?
Ta còn đây đời sống vẫn mùa đông
Lòng các em có chút gì lưu luyến?
Sao hồn ta sương khói bỗng mênh mông.

***

BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU
(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện
để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng).

Buổi tối tiêu sầu - chai rượu đắng
Tri âm này hãy uống cho say
Lỡ mai có chết - không ân hận
Vì đã ngồi chung một chiếu này

Thằng bạn chưa già nhưng tóc bạc
Bụng đầy Kinh Lễ với Kinh Thư
Chuyện đời hư ảo xin mày gác
Không lẽ mày là Ngũ Tử Tư?

Hay mày muốn làm một Nhan Hồi
Thôi ! Hãy vì nhau uống mềm môi
Đã biết đời người cơn gió thoảng
Thì mau, kẻo rượu sẽ bay hơi.

Bên ta có cả người Lê Lợi
Hình như chưa biết một lần say
Đêm nay cũng thấy lòng như mới
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây.

Còn nữa, thằng kia sao mầy khóc?
Nhớ em hay buồn nghĩa thầy trò?
Nếu đã chọn lầm nghề dạy học
Hãy xem tình ấy cũng như tro.

Xem ta hơn nửa đời lưu lạc
Bắt chước Tú Xương với Tản Đà
Ta cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ ta nói ra?

Còn nốt chút này xin cạn hết
Say mèm sẽ ngủ suốt đêm nay
Uống đi! nếu lỡ mai ta chết
Thì cứ coi là chiếc lá bay.

--o0o--


Mời thưởng thức ca khúc: Ta trở lại con đường xưa áo lụa.
Thơ: Phan Phụng Thạch - Nhạc: Cao Hữu Điền - Ca sĩ: Trần Quang Lộc,
tại http://www.art2all.net/nhac/chd/trolaiduongxua_t.mp3
__________________________________________________________________

























Thầy Phan Phụng Thạch và cô Hồng là đồng nghiệp cùng đứng trên bục giảng thời kỳ 1968-1973 tại trường Nguyễn Hoàng, cũng như cùng sinh hoạt hội Hồng Thập Tự ở Quảng Trị.

Rất nhiều bài viết về thầy trong nhiều tập san, báo chí... tôi không tiện nhắc ở đây nữa, chỉ ghi lại đây một trong những kỷ niệm khi cô Hồng đến thăm thầy Thạch ở bệnh viện Đà Nẵng. Cùng với người cháu tên là Tôn Nữ Bích Nhạn. Hai o cháu không rõ số phòng, số giường bệnh, thế mà khi nghe tin thầy Thạch đang nằm viện là tức tốc chạy đến ngay và cứ thế đi đi lại lại dọc hành lang các phòng bệnh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng tìm được giường bệnh của thầy.
Thầy xanh xao, gầy guộc quá nên hai o cháu không nhận ra và cả hai cùng rơm rớm nước mắt, nhưng thầy lại mỉm cười và bảo: "Thấy chị đi lui đi tới mà tôi không gọi, vì không muốn chị thấy tôi trong tình trạng như thế này". Vẻ mặt buồn buồn, thầy nói: "Mình đang nằm nghe từng chiếc răng rụng và từng sợi tóc rơi đây!". Ngày 10/02/1973, căn bệnh quái ác đã đưa thầy vĩnh viễn ra đi, rời xa chúng ta.


Hôm nay kỷ niệm 40 năm ngày anh Thạch ra đi, tôi muốn giới thiệu tập thơ với bút tích anh dành tặng cho cô Hồng và nhân đây xin chuyển 4 câu thơ trong bài Tháng Hạ mà tôi rất thích, đến quý anh chị em thân yêu của trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị ngày xưa để nhớ về một người thầy vô cùng đáng quý, luôn dành những tình cảm thân thiết cho học trò của mình.

Các em còn thương về ngôi trường cũ?
Vườn thiên đàng của tuổi nhỏ vàng son
Thầy đứng đó như một loài cổ thụ
Chút bóng hiền che nắng lũ cây con.

Nhat lai tinh xa



NHẶT LẠI TÌNH XA


Em về nhặt lại tình xa

Chong đèn với một mùa hoa bên đời

Áo xưa ngũ giấc chơi vơi

Góc trời riêng một gọi mời bên nhau




Như lòng có hẹn về mau

Đường chiều nặng bước như đau một bề

Ngón tay mềm dấu cơn mê

Nhặt thêm nỗi nhớ cận kề tóc tai


Cúi mình nhặt nốt phôi phai

Khi về ngó lại bóng ai qua đời

Nghiêng lòng nhặt giọt buồn rơi

Mai kia mốt nọ vẫn lời tình em.




NGHIÊNG


Nghiêng lòng nghiêng cả mắt môi

Em nghiêng một giấc xa xôi gọi người

Cơn mưa nghiêng chiều thu rơi

Ta nâng giọt nước yêu người về qua

Thoáng xưa nghiêng bóng bên ta

''Gối nghiêng ai sửa'' lòng hoa chợt buồn.





RU TÌNH


Gối tình em giữa đêm thâu

Tiếng lòng như đã chìm sâu hương nồng

Một tay thắp ngọn nến hồng

Một tay trải rộng tấm lòng em xưa

Biết đem tiền kiếp đẩy đưa

Theo cùng nỗi nhớ tình chưa ngỏ lời

Bây chừ có em bên đời

Ru tình thuở trước một lời thương mong

Ru tình từ một dòng sông

Chiều hè thưa nắng bên lòng ngổn ngang.




GIỌT SƯƠNG BÊN THỀM


Sương đêm thấm ướt vai ai

Ngồi nghe thương nhớ chia hai giọt buồn

Ai về

dạo khúc thơ suông

Lòng đau chùng xuống

nghe buồn tháng năm.

Người đi

mang cả xa xăm

Xuân nồng trở giấc

lặng thầm gọi tên

Mai sau nhớ một niềm riêng

Cho đời vọng tiếng ta nghiêng nỗi buồn.




Hoàng Văn Chẫm
Posted by Văn Nghệ Quảng Trị at 5:08 AM
Labels: Hoàng Văn Chẩm
Reactions:

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Lục bát tháng ba





 
















                                             Lộng Gió Hải lăng

đ ã
t ừ n g 

_____________________





  

Đã từng ngọn gió xuân thì

Một thời áo lụa ra đi thuở nào

Đã từng nỗi nhớ lao xao

Thương hoài giấc ngũ em vào cơn mơ


Đã từng nghiêng bóng đôi bờ

Nghe chiều về muộn như chờ âm xưa

Đã từng bên phố chiều mưa

Áo khăn về lại cho vừa lòng nhau


tháng ba-2013
















                       Chân cầu Riri một lần về qua


v ờ i x a
m ộ t
n ợ n ầ n 

____________________________


                               

Ngày về nghe chút tàn phai

Lật nghiêng nỗi nhớ thêm dài giấc mơ

Mùa hoa giăng kín đôi bờ

Thôi đành một bước như chờ bóng xưa





Thôi đành thức với ban sơ

Đong đưa thương nhớ câu thơ chợt buồn... 

Ta nợ em một ngọn nguồn

Bể dâu chia cắt như hồn hoang vu


Về đây tóc gió lời ru

Thời gian vẻ bóng thiên thu cuộc tình.


02-03-2013




Không chỉ là
0

                                        
                             KHÔNG CHỈ LÀ………………

      Em chỉ là bờ vai để gánh gồng xưa củ
      Về giữa hư không níu giữ cuộc tình đau
      Ngọn nghành một phôi pha trở về ngày thôi lạc bước
      Bây chừ với nữa chừng em mang nghĩa nặng tình sâu

      Một ngày mùa hạ thôi không trở về vun vén
      Không chỉ là tóc mây vương sắc nhớ đường quê
      Hoa vẫn tím như dõi mắt tìm mắt môi xưa củ
      Ai như dòng sông buồn trôi tháng ngày qua cơn mê

      Không chỉ là tiếng thời gian đi về lui tới
     Em có nghe tiếng trở mình như gọi giấc mơ xưa
     Ta sợ nỗi hoang vu phủ mờ chăn chiếu
     Thuở mất nhau người xa người tội tình một chiều mưa

     Không chỉ là mùa thu mới đong đầy nỗi nhớ
    Ai đã từng theo bên lòng một chiếc bóng thời gian
    Em có biết dừng chân ngó dấu tàn phai trên tóc
    Em có ngỡ ngàng chiều vội vã một hợp tan

    Không chỉ là một câu thơ em nuôi tình năm tháng
   Khăn gói đi về nghiêng ngả đường tơ
   Muộn màng duyên xưa tỏ tường như hơi thở
   Quên vội chia xa nối tay cạn hết một giấc mơ

   Không chỉ là bên em khi xa lòng thôi day dứt
   Ngăn cách một chặng dài thấu hiểu bể dâu
   Với không nhau ta biết cận kề trống trải
   Chỉ là em mùa thương nhớ lui về giấu mặt với nông sâu.

                        05-07-2012




Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Nhung dong cam xuc


Lời Tiễn Biệt







Vào lời tự tình với một CHS Nguyễn Hoàng niên khoá cuối cùng 1972 tại Quảng Trị.

6 giờ sáng hôm nay là giờ động quan đưa Lê Quang Trung đến nơi an nghỉ ngàn thu tại nghĩa trang Tân Uyên,Bình Dương (nghĩa trang của Hội Đồng huơng Quảng Trị. Ngoài gia đình, tiễn anh có một số bạn bè đồng nghiệp, cựu HS NH cùng khối, lớp và những nguời hâm mộ mến thuơng anh.

52 tuổi Trung đã từ giã cuộc chơi, căn bệnh quái ác đã không tha bất cứ ai, dù rằng bệnh nhân là một bác sỹ của Chợ Rẫy nổi tiếng.

Cách đây 3, 4 năm tôi có dịp gặp Trung tại nhà Lê Quang Hoà khi ghé thăm gia đình bạn Hoà nhân dịp Tết. Hôm đó được giới thiệu một đĩa nhạc của Trung tức nhạc sỹ Lê ưu Điềm, tôi như ngây ngất bởi âm điệu và lời nhạc trữ tìnhh, sâu lắng của Trung. Một nhà khoa học và một nghê sỹ đồng hành trong Trung với tài năng trên cả hai lãnh vực- Thật đáng nguỡng mộ!

Bẳng đi một thời gian không liên lạc, rồi nghe Trung bịnh, rồi bận rộn với cuộc sống nên lỡ dịp theo các bạn trong Ái hữu NH đi thăm Trung ... rồi được tin Trung qua đời.
Nguời ta nói tài hoa bạc mệnh- 52 năm còn quá trẻ để Trung phải ra đi khi còn nhiều cống hiến cho cuộc đời. Tiếc thương Trung- và nghĩ thôi đây là mệnh số.

Sáng nay nghe ca khúc của Trung trên you tube của anh Võ Đình Đoan. Tự tình của Đá. http://www.youtube.com/watch?v=_GIQlMvq0Cs.

Giờ này gần 8 giờ sáng, đoàn đưa tang chắc đã tới nghĩa trang ở Bình Duơng và chỉ một ít thời gian nữa thôi thì bạn về với cát bụi. Thôi Trung hãy thanh thản về với đất, với đá để những lời tự tình của bạn sẽ mãi mãi theo tiếng ngân vọng của thời gian sống trong lòng mọi nguời thuơng mến một người con tài hoa của Quảng Trị và một CHS Nguyễn Hoàng xuất sắc.

Vĩnh biệt Lê Quang Trung và chia buồn cùng gia đình Hoà, Lê thị Thương, Lan, Ánh.

Nguyễn Văn Trị






Thơ tưởng niệm Trịnh Công Sơn. Nhiều tác giả.



Trịnh Công Sơn. Thư họa của HS Lê Nhật Linh


Tình Nhớ

Có nghe đời nghiêng Bốn mùa thay lá
Một cõi đi về Cỏ xót xa đưa
Còn ai với ai Bên đời hiu quạnh
Như tiếng thở dài Chìm dưới cơn mưa Em đi bỏ lại con đường Ở trọ
Tôi tìm tôi Cúi xuống thật gần
Tình xót xa vừa Này em có nhớ :
Tuổi đá buồn Du mục Vết lăn trầm
Em đi trong chiều Rừng xưa đã khép
Rơi lệ ru người Lặng lẽ nơi này
Chiếc lá thu phai Bay đi thầm lặng
Xin cho tôi Một ngày như mọi ngày
Như cánh vạc bay Ru đời đi nhé
Níu tay nghìn trùng Em hãy ngủ đi
Như một vết thương Biết đâu nguồn cội
Tưởng rằng đã quên Tình nhớ Ướt mi
Vũ Quyên


Cho Một Người Vừa Nằm Xuống


Như cánh vạc bay tận cuối trời

Ngàn thu cát bụi cũng đành thôi
Tình xa biết có ai còn nhớ
Một cõi đi về bỏ cuộc chơi

Nắng thủy tinh còn vương trong ta

Diễm xưa, tình cũ chẳng phôi pha
Quỳnh hương khoe sắc muôn đời thắm
Tuổi đá buồn thêm nỗi xót xa

Em đứng lên gọi tên bốn mùa

Bên đời hiu quạnh nắng bơ vơ
Lặng lẽ nơi này lời buồn thánh
Yêu dấu tan theo nỗi đợi chờ

Nhìn những mùa thu đi qua nhanh

Hoa vàng mấy độ héo trên cành
Nghe những tàn phai giăng khắp lối
Mưa hồng che lấp nắng mong manh

Ở trọ, cõi này vương vấn chi

Biển nhớ từ đây biết nói gì
Cỏ xót xa đưa về muôn kiếp
Thương tiếc ai mà lệ ướt mi.
Ann Arbor, Đầu Xuân 2004
Nghiêm Xuân Cường


Tiếng Chim Vườn Cũ

Ru Ðời Trăm Năm ....


ai có biết thu về sương khói mỏng

tôi phôi pha nghìn dặm hát phương trời
thương một cánh hạc gầy đêm lạnh lẽo
đất hoang sơ ôm ấp vỗ về ru

thân nhẹ nhàng từ đó như mây

tiếng kèn xanh như một vẫy tay chào
ai ở lại ai đi về cát bụi
trùng dương xa thương nhớ cũng như là ...

con chim hót ngọt ngào đôi cánh biếc

đêm phong ba nhiệt đới cuối rừng hoang
đem tiếng hát nuôi cho dòng máu chảy
cho xanh tươi cây lá một phương đời

cho anh em về lại kết vòng tay

những vườn đêm thắp nến đón sao gầy
câu hát cũ rong chơi đời bất tận
mà còn đây một cõi mộng chưa đầy

thôi cát bụi, thôi cũng là cát bụi ...

con đường xa xiêu vẹo một thân này
cơn gió thổi buổi chiều đi lặng lẽ
đời bay theo những cánh vạc hao gầy

mai ta lưu lạc xa ngừơi

tiếng chim vườn cũ ru đời trăm năm ...
Bách Diệp
9-April-2001
Saudi Arabia



Khóc Một Người


Anh ngủ say trong bài ca "Tình nhớ"

Anh đã về với cõi mộng bình yên
Anh đi rồi, sỏi đá khóc ưu phiền
Lòng giận dỗi trách hờn, người sám hối
Tên anh đó vẫn muôn đời sáng chói
Trong lòng người "Biển nhớ" sóng cuồng reo
"Cánh vạc bay" cả sông núi nhìn theo
Mây lấp lánh giọt mưa sầu ly biệt
Hạt bụi nào, anh vào đời hoá kiếp
Giữa tim người anh để dấu tình ca
Giữa tim người bao nỗi nhớ thiết tha
Anh bỏ lại, anh tìm về "Cát bụi"
Anh đã nhớ, nhớ lời "Thiên thu gọi"
Anh ra đi cho "Cỏ xót xa đưa"
Ðôi mắt khép như "Rừng xưa đã khép"
Trái tim anh ấp ủ "Ðoá vô thường"
"Sẽ còn ai" nối tiếp khúc yêu thương !
Như anh viết, trong tình ca bất tử
Những lời nhạc, như dòng thơ quyến rũ
Quyện hồn người vạn kiếp vượt thời gian
Anh nằm xuống, trong muôn ngàn tiếc nhớ
"Phúc âm buồn" rạn vỡ mảnh hồn thương
Bầu trời xanh nghi ngút khói trầm hương
Khóc quê mẹ một giòng sông đã mất
Di-Hài
01.04.2001


Giả Tưởng Về Một Mùa Vong


"Hôm nay thức dậy

không còn thấy một người
vó ngựa trên đời
hay dấu chim bay". . .
Trịnh Công Sơn

Sụt sùi mưa lệ cổ

trời thâm thấp chiêm bao
lướt qua thềm dung tưởng cánh nhang thắp
gầy ngõ tối
chấm mắt đỏ rưng hội mùa vong
thiên thu sì sụp

Vạn niên dây tranh đàn khơi

tháp cổ rêu muộn phiền
tháng năm hằng hà tráo trưng vết thương vẩy ốc
khêu đèn tim bấc lụn
sầu ơi sầu đen ngọn gió
bụng mang dạ chửa nứt gò bồi
sốt da bạch đàn
xanh thời xanh nguyệt chiếu
trăng nguyền xanh tóc huyễn xưa
xanh xanh suối đồi điệp trùng
thương một người đã thác ghềnh
thõng tay
mấy thuở dài
về hát nằm khoan hời
hò khoan mắt lệ trùng vong
mùa oan phế .
Hoàng Xuân Sơn
tháng tư hai ngàn lẻ một




Bụi Phố


"Gió ơi gió ơi bay lên

để bụi đường cay lòng mắt" . . .
Trịnh Công Sơn

Phủi trăng trên áo

bụi đường trên vai bụi phố cũng dường
hanh hao
về đây ghé vội trúc đào
mà lan khóc huệ
ngất vào biển dâu
con thuyền
táng mạng
đêm thâu
bao nhiêu hờn tủi qua cầu
bấy nhiêu
con mắt trưa
dáng nhìn chiều
đường giong ô lý cũng phiêu lạc rồi
sắc huyền một đóa mai côi
buồn chi
rẽ lặng khúc đời
thụy du
RỪNG XƯA ÐÃ KHÉP lại từ
trăm năm trừ một tuổi
như lai
còn??
Hoàng Xuân Sơn
12/AVR - 2001



Chia Tay

"ngựa buông vó - người đi chùng chân đã bao lần"
(Trịnh Công Sơn - Dấu Chân Địa Đàng)

Buồn ơi!

hang hốc mắt
chiều
con chim chiền chiện
cánh diều thiên thu
sáng nghe hơi ẩm lên

nằm tan giữa trận
khật khừ thanh xuân
hóa về
muôn điệu phù vân
chút hồn le lói
tà huân
bãi
bờ
khóc mắt ai
thuở đợi chờ
còn yêu dấu gọi
tình thơ ánh hồng
lên
vời lên nữa
không trung
cho quỳnh hương
giữa mịt mùng
sa di
cuối cùng
buồn ở lâm ly
xuôi tay
rùng rợn
phân
kỳ
liệt
oanh.
Hoàng Xuân Sơn




Vân Ảo

"Đường phượng bay mù không lối vào"

Ra về dấu chỉ buồn se

vân tay trầm hoặc lệ nhòe tóc tơ
từ bi lòng chợt bao giờ
đóa mai côi hát dại khờ tin yêu
luợng đời sương chín bao nhiêu
mà phiên nắng sớm chợ chiều thiên thu
chừ vân trên áo cũng mù
mầu hoa diệu vợi trầm tư suối nguồn
ơn đời hồi một tiếng chuông
cúi xin máu ngược về thương tích đầy
Ra về lạnh lắm heo may
vàng in dấu hóa chôn ngày biệt cư
chừ trăng vẫn đọa tâm từ
nhắc chi tình nguyệt giữa u uất nằm
Ra về hái nguyện trăm năm
hoa vân nhìn một nét rằm nguyên sơ
nốt siêu thăng
ở lặng tờ
ở lung linh
ảo
hồn thơ - dại - cùng
Ra về ngõ phượng thất tung
mùa cây lá
chợt
vang lừng núi sông
Hoàng Xuân Sơn




Một cõi đi về,

Em còn nhớ hay em đã quên


Bên đời hiu quạnh Ướt mi

Một lần thoáng có Em đi trong chiều
Cuối cùng cho một tình yêu
Diễm xưa Yêu dấu tan theo Mưa hồng
Ru em từng ngón xuân nồng
Phôi pha Lời của giòng sông Tình sầu
Ru tình Cỏ xót xa đưa
Nguyệt ca Xin trả nợ người Quỳnh hương
Em đi bỏ lại con đường
Mưa mùa hạ Tuổi đá buồn Tình xa
Vết lăn trầm Từng ngày qua
Hoa vàng mấy độ Ru ta ngậm ngùi
Cát bụi Cũng sẽ chìm trôi
Quỳnh hương Xa dấu mặt trời Vườn xưa
Biển nhớ Gọi tên bốn mùa
Tình yêu tìm thấy Ðóa hoa vô thường
Hạ trắng Có những con đường
Một ngày như mọi ngày Thương một người
Tạ ơn Còn ai với ai
Ngẫu nhiên Như tiếng thở dài Ru em
Phạm Vũ Thịnh
Sydney 05/04/2001



Tiễn anh


1


Thôi rồi hết chén rượu khuya

Ru con bống nhỏ bên lề bóng đêm
Giọng ca cao vút êm đềm
Người đi cõi nhớ, cõi quên dập dồn
Có hôm nào buồn nhau hơn
Ôm cây đàn búng giấc hờn văng xa
Bóng khuya chao đảo ngật ngà
Bống ơi, bống ngủ mặn mà, bống ơi...

2


Ôm thao thức anh búng vào dây khẽ

Nghe ngân nga từng giọt đắng dịu mềm
Nhớ về một dáng người xưa
Bên con bống nhỏ nuôi vừa mới khôn
Ðêm từng đêm luống ngại ngùng
Tìm quên bên chén rượu nồng chất men
Ướt mi em, góc môi mềm
Từ nay một cõi thần tiên một mình.
Thanh Sơn




Kính Viếng Anh Sơn


Bao năm giữa chốn vô thường

Người đi bỏ lại con đường vô vi
Một đời hát khúc tình si
Một ngày gió bụi cuốn đi phong trần
Cát bụi kia, cũng một lần
Phôi pha để trả nợ nần thế gian
Cuộc đời rồi cũng sang ngang
Một đời rồi cũng lỡ làng một phen.
(Bài thơ của một sinh viên Đại học Khoa Học
đặt trên mộ Trịnh Công Sơn trong ngày đưa tang)



Rừng Xưa Đã Khép


Ướt mi từ tuổi đá buồn

Thương một người để tơ vương kiếp người
(Chiều) một mình qua phố
Chiều trôi!
Trùng trùng biển nhớ - khói trời mênh mông
Còn tuổi nào cho em,
Những mưa hồng
Ru em từng ngón xuân nồng - phôi pha
Dòng sông réo những tình xa
Cuối trời hạ trắng em là diễm xưa
Tháng năm tình xót xa vừa
Vết lăn trầm đó (nhìn) những mùa thu đi
Người ngồi nghe những tàn phai
Người đi như cánh vạc bay nhớ về
Dấu (chân) địa đàng cuối cơn mê
Có ai vĩnh phúc bốn bề hư không
Sống (trong đời sống) cần có một tấm lòng
Sống trong đời sống (cần) dòng sông của người
Tiễn nhau bằng một nụ cười
Tiễn nhau với những ngậm ngùi trần gian
Thôi, anh về với cội nguồn
Ngô Khoai
Long Xuyên




Vĩnh Biệt Một Tài Năng


Trăm năm nhuộm bạc mái đầu

Nắng soi cánh bướm ngả màu khăn tang
Đớn đau giọt lệ hai hàng
Tiễn Người về chốn địa đàng xa xôi
Tài hoa nở rộ đất trời
Người đi để lại vạn lời tiếc thương
Thênh thang về chốn thiên đường
Nhân gian réo gọi vấn vương tơ lòng
Tình Người muôn nỗi nhớ mong
Tình Người như ánh lửa hồng đêm đông
Về đâu cát bụi hư không?
Cuối trời hư ảo, mênh mông đất trời ...
Lời thơ ý nhạc chơi vơi
Đưa người lữ khách về nơi cõi trần
Lời tiên với ngọn bút thần,
Ngàn năm để lại mấy vần yêu thương!
Rồi Người về chốn vô thường
Rồi Người bỗng thấy phố phường thênh thang
Rồi Người thương tiếc nhân gian,
Trách sao con tạo thời gian vô tình!
Trăm năm gửi trọn ân tình
"Trời cao đất rộng, một mình tôi đi!"
Lê Thị Đoan Trang




Bùi Giáng tặng Trịnh Công Sơn


Gió mưa đưa tiễn mây ngàn

Giọt chuông tang lễ khúc bàng hoàng ca
Em về vô tận em xa
Âm thanh tuyết lệ thiết tha gọi hồn
Tầm sưu sử lịch Sương Môn
Tao phùng tri ngộ sinh tồn bể dâu
Ướt mi tinh thể mộng dần
Đa mang nhật nguyệt tinh cầu đã rơi
Em Hoàng Tử bé rong chơi
Biết đâu nguồn cội là nơi em về
Em người em là em mê
Em về vô tận Em chê sinh tồn
Lê Công Nghiệp

(*) Chữ in nghiêng: tên ca khúc của TCS


             Nguon Tapchi Tieng que huong

VẦN THƠ TRẮNG ĐI QUA MÙA HẠ

 Vần thơ trắng đi qua mùa hạ Dễ mấy ai! Khi yêu quên mình đã cũ Về làm dâu xứ lạ Vẫn đắng đót với lòng xa Ta biết em! Giữa chốn đời vây bủa ...